0 chữ
Chương 34
Chương 34
“Sư muội, ngươi làm sao vậy?” Mỹ thiếu niên thấy sắc mặt Lâm Dục Tú không tốt, lập tức lo lắng hỏi, “Là mệt sao?”
Nói như vậy cũng không sai, tâm mỏi mệt cũng là một loại mỏi mệt…
Lâm Dục Tú nhìn hắn, khẽ thở ra rồi lảng sang chuyện khác:
“Ngươi gọi ta lại làm gì?”
“À!”
Mỹ thiếu niên lúc này mới sực nhớ mục đích của mình. Hắn lập tức lấy từ trong tay áo ra một hộp thuốc bằng gỗ mun đen nhánh, rồi không nói thêm lời nào đã nhét thẳng vào tay nàng:
“Sư muội, cái này cho ngươi!”
Vừa giao đồ xong, hắn liền quay người chạy mất, động tác dứt khoát gọn ghẽ, không để cho Lâm Dục Tú chút thời gian nào để phản ứng.
Chạy được một đoạn xa, hắn cũng không ngoảnh đầu lại, chỉ hướng về phía sau lớn tiếng gọi:
“Sư muội, mấy loại dược thảo mọc ven đường kia ngươi đừng hái nữa, đều là mấy thứ không có tác dụng, không đáng giá tiền, chỉ phí công vô ích.”
“Nếu thực sự đáng giá, đã sớm bị người khác hái sạch rồi, sao có thể còn mọc đầy ven đường như vậy!”
Lâm Dục Tú: ……
Là đang xem thường ta đấy à?
Nàng nhìn theo bóng dáng mỹ thiếu niên xa dần, mãi đến khi hắn biến mất khỏi tầm mắt, lúc này mới cúi đầu nhìn chiếc hộp thuốc nặng trĩu trong tay.
Nàng mở nắp hộp ra, bên trong dược thảo xếp đầy kín mít. Có vài loại nàng nhận ra, nhưng phần lớn đều là thứ nàng chưa từng thấy qua.
Một lúc sau, nàng khẽ bật cười:
“Thì ra ta bị coi là ngốc tử chẳng biết gì sao.”
“Khắc Khắc.” Lâm Dục Tú gọi trong thức hải.
“Thân, ta đây!” Giọng hệ thống khắc kim vang lên, vẫn nhẹ nhàng hoạt bát như trước.
“Ngươi xem, bầu trời đúng thật là có thể rơi xuống bánh bao nhân thịt đấy.” Lâm Dục Tú mỉm cười, giọng nói mang theo vui vẻ rõ rệt.
“……” Khắc kim hệ thống im bặt.
Lần sau gặp lại mỹ thiếu niên kia, nhất định phải hỏi tên hắn.
Người ta đã tặng lễ vật, thì mình cũng không thể không có hồi đáp.
Lâm Dục Tú thầm nhủ, trong lòng trỗi lên chút không cam chịu. Nàng không thể cứ mãi để người khác xem thường mình được.
Trận gặp gỡ bất ngờ này khiến tâm tình nàng trở nên vô cùng thoải mái.
Vốn đã vui sẵn vì được hệ thống khắc kim hỗ trợ, giờ tâm trạng lại càng phơi phới gấp đôi.
Nàng bước đi nhẹ tênh, chân không chạm đất, hướng thẳng về nơi ban đầu định đến, trong lòng tràn đầy hứng khởi và nhiệt tình.
…
…
Một canh giờ sau.
Lâm Dục Tú đã thu được bốn mươi cây Thiên Tinh Thảo.
Mục tiêu của nàng là ít nhất một trăm cây, với tốc độ hiện tại thì chỉ cần thêm một canh giờ nữa là có thể hoàn thành.
Sau khi đổi kỹ năng thu thập, việc hái dược thảo của Lâm Dục Tú trở nên trơn tru hơn hẳn. Tay nghề càng lúc càng thuần thục, tốc độ cũng nhờ đó mà tăng vọt.
Điều này khiến nàng trầm ngâm suy nghĩ. Xem ra, dù đổi kỹ năng thì cũng vẫn cần tự mình rèn luyện thực tế để tích lũy độ thuần thục. Kỹ năng chỉ khi được sử dụng thành thạo mới có thể phát huy tối đa hiệu quả.
“Xem ra không thể lười biếng được.” Nàng nghĩ bụng, rồi mỉm cười, “Nhưng như thế lại càng thú vị hơn.”
Nếu chỉ dựa dẫm vào hệ thống khắc kim mà có thể đạt được mọi thứ, thì bản thân nàng còn nỗ lực để làm gì?
Nói như vậy cũng không sai, tâm mỏi mệt cũng là một loại mỏi mệt…
Lâm Dục Tú nhìn hắn, khẽ thở ra rồi lảng sang chuyện khác:
“Ngươi gọi ta lại làm gì?”
“À!”
Mỹ thiếu niên lúc này mới sực nhớ mục đích của mình. Hắn lập tức lấy từ trong tay áo ra một hộp thuốc bằng gỗ mun đen nhánh, rồi không nói thêm lời nào đã nhét thẳng vào tay nàng:
“Sư muội, cái này cho ngươi!”
Vừa giao đồ xong, hắn liền quay người chạy mất, động tác dứt khoát gọn ghẽ, không để cho Lâm Dục Tú chút thời gian nào để phản ứng.
Chạy được một đoạn xa, hắn cũng không ngoảnh đầu lại, chỉ hướng về phía sau lớn tiếng gọi:
“Sư muội, mấy loại dược thảo mọc ven đường kia ngươi đừng hái nữa, đều là mấy thứ không có tác dụng, không đáng giá tiền, chỉ phí công vô ích.”
Lâm Dục Tú: ……
Là đang xem thường ta đấy à?
Nàng nhìn theo bóng dáng mỹ thiếu niên xa dần, mãi đến khi hắn biến mất khỏi tầm mắt, lúc này mới cúi đầu nhìn chiếc hộp thuốc nặng trĩu trong tay.
Nàng mở nắp hộp ra, bên trong dược thảo xếp đầy kín mít. Có vài loại nàng nhận ra, nhưng phần lớn đều là thứ nàng chưa từng thấy qua.
Một lúc sau, nàng khẽ bật cười:
“Thì ra ta bị coi là ngốc tử chẳng biết gì sao.”
“Khắc Khắc.” Lâm Dục Tú gọi trong thức hải.
“Thân, ta đây!” Giọng hệ thống khắc kim vang lên, vẫn nhẹ nhàng hoạt bát như trước.
“Ngươi xem, bầu trời đúng thật là có thể rơi xuống bánh bao nhân thịt đấy.” Lâm Dục Tú mỉm cười, giọng nói mang theo vui vẻ rõ rệt.
Lần sau gặp lại mỹ thiếu niên kia, nhất định phải hỏi tên hắn.
Người ta đã tặng lễ vật, thì mình cũng không thể không có hồi đáp.
Lâm Dục Tú thầm nhủ, trong lòng trỗi lên chút không cam chịu. Nàng không thể cứ mãi để người khác xem thường mình được.
Trận gặp gỡ bất ngờ này khiến tâm tình nàng trở nên vô cùng thoải mái.
Vốn đã vui sẵn vì được hệ thống khắc kim hỗ trợ, giờ tâm trạng lại càng phơi phới gấp đôi.
Nàng bước đi nhẹ tênh, chân không chạm đất, hướng thẳng về nơi ban đầu định đến, trong lòng tràn đầy hứng khởi và nhiệt tình.
…
…
Một canh giờ sau.
Lâm Dục Tú đã thu được bốn mươi cây Thiên Tinh Thảo.
Mục tiêu của nàng là ít nhất một trăm cây, với tốc độ hiện tại thì chỉ cần thêm một canh giờ nữa là có thể hoàn thành.
Điều này khiến nàng trầm ngâm suy nghĩ. Xem ra, dù đổi kỹ năng thì cũng vẫn cần tự mình rèn luyện thực tế để tích lũy độ thuần thục. Kỹ năng chỉ khi được sử dụng thành thạo mới có thể phát huy tối đa hiệu quả.
“Xem ra không thể lười biếng được.” Nàng nghĩ bụng, rồi mỉm cười, “Nhưng như thế lại càng thú vị hơn.”
Nếu chỉ dựa dẫm vào hệ thống khắc kim mà có thể đạt được mọi thứ, thì bản thân nàng còn nỗ lực để làm gì?
2
0
1 tháng trước
1 tuần trước
BÌNH LUẬN TRUYỆN (0)
