0 chữ
Chương 30
Chương 30
“Vâng.” – Lâm Dục Tú nghe tiếng liền lập tức buông lỏng lực tay, động tác càng thêm dè dặt.
“Phải làm như thế này mới đúng.” – Nhạc Thủy quan sát một lúc, sau đó cũng ngồi xuống bên cạnh nàng. Từ phía sau, đôi tay nàng khẽ vòng qua eo Lâm Dục Tú, một tay nắm lấy tay nàng, tay kề tay dạy nàng cách đào dược đúng cách, “Chú ý, đừng đào quá gần gốc, nếu không sẽ làm đứt rễ. Thiên Tinh Thảo có rễ rất dài.”
Lâm Dục Tú:……
Sư tỷ đứng gần quá, có hơi khó chịu.
Nhưng mà... dường như sư tỷ thật sự là người tốt tính, còn rất kiên nhẫn nữa?
Đối diện với một Nhạc Thủy tay cầm tay dịu dàng dạy nàng hái thuốc, Lâm Dục Tú không khỏi cảm thấy xấu hổ vì trước đó từng nghĩ không đúng về người. Trong lòng dâng lên một chút hổ thẹn.
Chờ đến khi thành công đào xong gốc Thiên Tinh Thảo ấy, Nhạc Thủy mới đứng dậy, lui về sau mấy bước, kéo giãn khoảng cách với nàng, giọng điềm đạm nói:
“Giờ thì biết cách rồi chứ?”
“Biết rồi!” – Giọng Lâm Dục Tú nhẹ bẫng mà rạng rỡ. Nàng xoay người nhìn Nhạc Thủy, ánh mắt đen nhánh sáng lấp lánh, gương mặt thanh tú rạng rỡ nụ cười như hoa nở trong nắng, “Đa tạ sư tỷ!”
Nhạc Thủy nhìn nụ cười của nàng, sững người một chút, sau đó nhẹ giọng nói:
“Nếu đã biết, vậy ngươi tự đi thu thập Thiên Tinh Thảo đi.”
Nghe vậy, Lâm Dục Tú thoáng ngập ngừng hỏi:
“Sư tỷ không cùng ta đi sao?”
“Không được.” – Nhạc Thủy đáp – “Ta còn có việc khác cần xử lý.”
Lâm Dục Tú nghe xong cũng không hỏi thêm, chỉ gật đầu:
“Vâng.”
“Chúng ta chia nhau hành động vậy. Đến lúc mặt trời lặn, Bách Thảo bí cảnh sẽ đóng lại, mọi người phải rời khỏi trước thời điểm đó. Khi ấy, chúng ta gặp nhau ngoài bí cảnh.” – Nhạc Thủy dặn dò.
“Được, Nhạc Thủy sư tỷ.” – Lâm Dục Tú đáp.
Nhạc Thủy nhìn nàng, giọng dịu lại, bớt đi vẻ lạnh lùng thường ngày:
“Lâm sư muội, làm gì cũng phải cẩn thận.”
“Đa tạ Nhạc Thủy sư tỷ. Sư tỷ cũng bảo trọng.”
“Ta biết rồi.” – Lâm Dục Tú đáp lời.
Sau đó, hai người mỗi người một ngả.
Chờ đến khi bóng dáng Nhạc Thủy khuất hẳn, Lâm Dục Tú mới âm thầm thở phào một hơi.
Nàng cũng không rõ tại sao, nhưng mỗi lần đứng trước mặt Nhạc Thủy sư tỷ, liền cảm thấy áp lực đè nén, thần kinh căng như dây đàn, không dám lơ là nửa phần. Rõ ràng lần đầu tiên gặp mặt, người kia thoạt nhìn trầm tĩnh, hiền hòa, vậy mà tiếp xúc rồi mới biết — dưới lớp vỏ yên lặng ấy lại ẩn giấu khí thế sắc bén và uy nghiêm đến khó cưỡng.
Quả nhiên, không thể chỉ nhìn bề ngoài mà đánh giá một người.
Nàng lại một lần nữa thầm phỉ nhổ Triệu Tầm không tiếc lời. Triệu sư huynh à, tin tức của ngươi sai lệch đến mức này, không phải là hại người thì là gì?
Không còn Nhạc Thủy ở bên, cả người Lâm Dục Tú như trút được gánh nặng. Nàng vui vẻ rảo bước, khắp nơi tìm kiếm Thiên Tinh Thảo, tâm trạng cũng phơi phới.
Tiền tài ơi, ta đến đây!
…
…
Một canh giờ trôi qua, Lâm Dục Tú nhìn ba cây Thiên Tinh Thảo nằm lẻ loi trong tay, toàn thân rơi vào tuyệt vọng, bắt đầu nghi ngờ cuộc đời.
Ba cây.
Chỉ có ba cây!
Một canh giờ lăn lê khắp nơi, kết quả chỉ tìm được đúng ba cây Thiên Tinh Thảo.
“Phải làm như thế này mới đúng.” – Nhạc Thủy quan sát một lúc, sau đó cũng ngồi xuống bên cạnh nàng. Từ phía sau, đôi tay nàng khẽ vòng qua eo Lâm Dục Tú, một tay nắm lấy tay nàng, tay kề tay dạy nàng cách đào dược đúng cách, “Chú ý, đừng đào quá gần gốc, nếu không sẽ làm đứt rễ. Thiên Tinh Thảo có rễ rất dài.”
Lâm Dục Tú:……
Sư tỷ đứng gần quá, có hơi khó chịu.
Nhưng mà... dường như sư tỷ thật sự là người tốt tính, còn rất kiên nhẫn nữa?
Đối diện với một Nhạc Thủy tay cầm tay dịu dàng dạy nàng hái thuốc, Lâm Dục Tú không khỏi cảm thấy xấu hổ vì trước đó từng nghĩ không đúng về người. Trong lòng dâng lên một chút hổ thẹn.
Chờ đến khi thành công đào xong gốc Thiên Tinh Thảo ấy, Nhạc Thủy mới đứng dậy, lui về sau mấy bước, kéo giãn khoảng cách với nàng, giọng điềm đạm nói:
“Biết rồi!” – Giọng Lâm Dục Tú nhẹ bẫng mà rạng rỡ. Nàng xoay người nhìn Nhạc Thủy, ánh mắt đen nhánh sáng lấp lánh, gương mặt thanh tú rạng rỡ nụ cười như hoa nở trong nắng, “Đa tạ sư tỷ!”
Nhạc Thủy nhìn nụ cười của nàng, sững người một chút, sau đó nhẹ giọng nói:
“Nếu đã biết, vậy ngươi tự đi thu thập Thiên Tinh Thảo đi.”
Nghe vậy, Lâm Dục Tú thoáng ngập ngừng hỏi:
“Sư tỷ không cùng ta đi sao?”
“Không được.” – Nhạc Thủy đáp – “Ta còn có việc khác cần xử lý.”
Lâm Dục Tú nghe xong cũng không hỏi thêm, chỉ gật đầu:
“Vâng.”
“Chúng ta chia nhau hành động vậy. Đến lúc mặt trời lặn, Bách Thảo bí cảnh sẽ đóng lại, mọi người phải rời khỏi trước thời điểm đó. Khi ấy, chúng ta gặp nhau ngoài bí cảnh.” – Nhạc Thủy dặn dò.
Nhạc Thủy nhìn nàng, giọng dịu lại, bớt đi vẻ lạnh lùng thường ngày:
“Lâm sư muội, làm gì cũng phải cẩn thận.”
“Đa tạ Nhạc Thủy sư tỷ. Sư tỷ cũng bảo trọng.”
“Ta biết rồi.” – Lâm Dục Tú đáp lời.
Sau đó, hai người mỗi người một ngả.
Chờ đến khi bóng dáng Nhạc Thủy khuất hẳn, Lâm Dục Tú mới âm thầm thở phào một hơi.
Nàng cũng không rõ tại sao, nhưng mỗi lần đứng trước mặt Nhạc Thủy sư tỷ, liền cảm thấy áp lực đè nén, thần kinh căng như dây đàn, không dám lơ là nửa phần. Rõ ràng lần đầu tiên gặp mặt, người kia thoạt nhìn trầm tĩnh, hiền hòa, vậy mà tiếp xúc rồi mới biết — dưới lớp vỏ yên lặng ấy lại ẩn giấu khí thế sắc bén và uy nghiêm đến khó cưỡng.
Quả nhiên, không thể chỉ nhìn bề ngoài mà đánh giá một người.
Không còn Nhạc Thủy ở bên, cả người Lâm Dục Tú như trút được gánh nặng. Nàng vui vẻ rảo bước, khắp nơi tìm kiếm Thiên Tinh Thảo, tâm trạng cũng phơi phới.
Tiền tài ơi, ta đến đây!
…
…
Một canh giờ trôi qua, Lâm Dục Tú nhìn ba cây Thiên Tinh Thảo nằm lẻ loi trong tay, toàn thân rơi vào tuyệt vọng, bắt đầu nghi ngờ cuộc đời.
Ba cây.
Chỉ có ba cây!
Một canh giờ lăn lê khắp nơi, kết quả chỉ tìm được đúng ba cây Thiên Tinh Thảo.
4
0
1 tháng trước
6 ngày trước
BÌNH LUẬN TRUYỆN (0)
