TruyệnWiki

nơi chia sẽ truyện miễn phí

0 chữ

Chương 13
Chương 13

“Không dám giấu sư muội… chuyện này… đều là ý của thủ tọa Thương Thanh cả.”

“Vốn dĩ sau khi sư muội ngươi hoàn tất nhập môn, tu vi đạt đến Luyện Khí cảnh, lại lên Sự Vụ Đường đăng ký, thì sẽ có người hướng dẫn đến Nhậm Vụ Đường tiếp nhận một số nhiệm vụ phù hợp. Những nhiệm vụ ấy vừa có thể nhận được phần thưởng, vừa giúp góp sức cho tông môn. Nhưng mà…”

Sư huynh Nhậm Vụ Đường nhìn nàng, vẻ mặt khó xử: “Thủ tọa Thương Thanh đã cố ý phái người truyền lệnh, nói rằng sư muội cần tập trung tu hành, miễn toàn bộ nhiệm vụ cho ngươi.”

Lâm Dục Tú:……

Lại là ngươi! Cẩu tặc Thương Thanh!

Lúc này Lâm Dục Tú mới thật sự cảm thấy chán ghét Thương Thanh kiếm quân. Trước kia, nàng chỉ biết hắn là đại BOSS trong kịch bản trò chơi, là vai phản diện đối đầu sinh tử với nàng, cho nên suy nghĩ của nàng cũng chỉ dừng lại ở chuyện làm sao trốn thoát khỏi tay hắn, thuận tiện phản công gϊếŧ ngược, như bất kỳ người chơi nào muốn vượt ải đều phải đánh bại BOSS trấn thủ.

Nhưng hiện tại đã khác. Trong trò chơi, NPC không thể chủ động gây rối cho người chơi, họ chỉ làm theo lập trình sẵn. Còn Thương Thanh kiếm quân lúc này đã là người sống thực sự, có máu thịt, có tư tưởng, có mưu toan. Hắn rõ ràng là đang từng bước gây khó dễ cho Lâm Dục Tú.

Sau khi sống lại, Thương Thanh kiếm quân càng khiến người ta căm ghét hơn cả phiên bản trong trò chơi, cũng càng khó đối phó hơn.

Hắn đã làm đủ mọi cách để cắt đứt mọi cơ hội phát triển của nàng: từ việc ép nàng dọn đến cư trú gần đạo tràng của hắn, vừa tiện bề giám sát, vừa cô lập nàng khỏi những đệ tử khác trong tông môn; đến lần này lại ra lệnh cấm nàng tiếp nhận bất kỳ nhiệm vụ nào trong tông môn. Ý đồ của hắn đã quá rõ ràng—muốn triệt để bóp chết đôi cánh non yếu của nàng trước khi chúng kịp giương cao, khiến nàng không có đường trưởng thành, buộc phải nằm yên trong tầm kiểm soát của hắn, chờ hắn xuống tay lúc nào tùy ý.

Nếu chỉ là chuyển nơi cư trú để tu hành, Lâm Dục Tú còn có thể nhẫn nhịn, bởi vì ít nhiều gì điều đó cũng có lợi cho nàng, ít nhất lợi ích nhiều hơn tổn hại. Nhưng việc lần này—cấm nàng tiếp nhận nhiệm vụ—đã thực sự giẫm lên giới hạn cuối cùng trong lòng nàng. Hắn là muốn tuyệt đường lui của nàng!

Người ta vẫn nói: đời người tu hành, phần lớn đạo hạnh là luyện từ những bước chân trên đường. Tu sĩ cũng thế, không thể chỉ ru rú trong phòng khổ tu mà thành đại đạo. Thực chiến là thứ chỉ có thể lấy thân đối địch mà rèn luyện được.

Cho nên cái gọi là Thương Thanh kiếm quân vì muốn tốt cho ta mà miễn nhiệm vụ, thật ra chỉ là một câu nói rắm chó!

Lâm Dục Tú cười lạnh trong lòng, thầm nghĩ: Ta, Lâm Ngạo Thiên, tuyệt đối không khuất phục!

Nàng ngẩng đầu, đối diện với sư huynh Nhậm Vụ Đường, chậm rãi nói:

“Sư tôn có lòng tốt, ta xin ghi nhận. Nhưng ta thân là đệ tử tông môn, gánh trên vai trách nhiệm và nghĩa vụ, sao có thể lùi bước? Việc này ta sẽ tự mình bẩm báo với sư tôn, còn mong sư huynh mở lại quyền hạn tiếp nhận nhiệm vụ cho ta.”

Sư huynh Nhậm Vụ Đường thoáng chần chừ, ánh mắt lộ vẻ khó xử:

4

0

1 tháng trước

5 ngày trước

BÌNH LUẬN TRUYỆN (0)

ảnh đại diện

NỘI QUI BÌNH LUẬN
1 Không được chèn link trang khác vào.
2 Không văng tục trong bình luận.
3 Nội dung bình luận tối đa 255 ký tự.
4 Không chèn hình vào trong bình luận.
5 Sai qui định quá 5 lần sẽ bị khóa acc.