TruyệnWiki

nơi chia sẽ truyện miễn phí

0 chữ

Chương 31
Chương 31: Không phải fan cuồng

Người đàn ông tóc vàng ngồi trên sofa trong văn phòng vô thức đưa mắt về phía cánh cửa, rồi nhìn sang vị hiệu trưởng Đại học Điện ảnh đang ngồi đối diện mình, khẽ cau mày.

Hiệu trưởng Đại học Điện ảnh họ Trịnh, đã ngoài ba trăm tuổi, nhưng trông vẫn còn rất trẻ, rõ ràng đã dùng một vài loại thuốc đặc hiệu nào đó.

Hiệu trưởng Trịnh cũng nhìn ra ngoài cửa, trên mặt nở nụ cười áy náy: “Tiền đều đầu tư vào tường cách âm rồi, việc lựa chọn vật liệu cho cửa quả thực có chút sơ suất. Chắc là sinh viên qua phòng bên cạnh tự học, thật xin lỗi.”

“Anh Từ, lần quyên góp này thêm một khoản nữa đi. Cứ ghi vào tài khoản cá nhân của tôi.” Bạc Nhạn Hồi nghiêng đầu dặn dò người quản lý của mình một câu, rồi mới nhìn lại hiệu trưởng Trịnh đang lộ vẻ kinh ngạc, muốn ngăn cản anh: “Chỉ là chút việc cỏn con thôi. So với việc thành lập quỹ học bổng và trợ cấp, dùng vào những chỗ thấy được thế này, tôi cũng thấy yên tâm hơn.”

Giọng anh rất trầm ấm dịu dàng, dễ nghe, chỉ cần cất lời là có một sức hút khiến người ta không kìm được mà gác lại mọi thứ để lắng nghe.

Không hẳn là kiểu giọng nam trầm theo nghĩa truyền thống, mà là sự hòa quyện giữa chất giọng trong sáng và hơi khàn. Theo lời của vô số người hâm mộ khắp vũ trụ, đó chính là chất giọng hoàn hảo mà một cổ vương* tiêu chuẩn nên sở hữu.

Xét cho cùng, thuở đầu sự nghiệp, Bạc Nhạn Hồi đã nổi danh khắp thiên hà là nhờ giọng hát này, trở thành âm thanh gối đầu giường của vô số thiếu nữ. Sau đó, anh thỉnh thoảng lộ diện, gây nên những tiếng hét kinh thiên động địa khắp thiên hà, rồi mới chính thức bước chân vào giới giải trí.

“Sao chúng tôi dám nhận chứ.” Hiệu trưởng Trịnh khăng khăng từ chối: “Ngài Bạc đã quyên góp rất nhiều cho trường học của chúng tôi rồi…”

“Chuyện nào ra chuyện đó.” Bạc Nhạn Hồi rất kiên định, rồi mỉm cười với hiệu trưởng Trịnh: “Huống hồ, đã vinh dự trở thành giáo sư danh dự trọn đời của trường, chút chuyện nhỏ này, cũng là điều nên làm.”

Trong lúc anh và hiệu trưởng Trịnh nói chuyện, quản lý Từ đã nhanh chóng gửi đi vài tin nhắn qua quang não với hiệu suất cực cao. Đến khi Bạc Nhạn Hồi dứt lời, trên quang não của đối phương đã hiện ra một bản hợp đồng khung mua sắm có chữ ký và đóng dấu của bên thứ ba.

Quản lý Từ gửi hợp đồng vào quang não của Bạc Nhạn Hồi, thái độ không vui liếc nhìn ra ngoài, thầm nghĩ quả nhiên không nên nghe lời Bạc Nhạn Hồi, chỗ nào cần phong tỏa thì vẫn nên phong tỏa.

Với thân phận và giá trị hiện tại của Bạc Nhạn Hồi, việc nhà trường cung cấp một số điều kiện thuận lợi cho anh là điều hoàn toàn hợp lý.

Đáng tiếc là, dẫu đã được xem là một trong những siêu sao hàng đầu tinh tế, Bạc Nhạn Hồi vẫn như xưa, dường như không cho rằng thân phận như vậy, cùng với khối tài sản tích lũy khổng lồ kia, xứng đáng để được đối xử đặc biệt.

Ngay lúc quản lý Từ đang cân nhắc, liệu có phải ai đó đã ngấm ngầm tiết lộ hành tung của Bạc Nhạn Hồi, khả năng có fan cuồng tìm đến tận nơi hay không, thì ngoài hành lang đột nhiên vang lên một loạt tiếng bước chân dồn dập quá mức.

Móng vuốt đầy lông màu vàng sẫm lướt nhanh qua khe cửa, tiện thể làm rơi vài cánh hoa quế.

“Trà Trà ngoan quá, thông minh quá.” Giọng nữ lúc nãy lại vang lên, mang theo ý cười và sự cưng chiều thấy rõ, khen ngợi: “Cảm ơn Trà Trà nhé.”

Dù sao thì fan cuồng cũng sẽ không dắt theo chó đến.

Đối phương dường như cũng cố tình hạ thấp giọng, có vẻ không muốn làm phiền đến người khác.

14

0

2 tháng trước

2 ngày trước

BÌNH LUẬN TRUYỆN (0)

ảnh đại diện

NỘI QUI BÌNH LUẬN
1 Không được chèn link trang khác vào.
2 Không văng tục trong bình luận.
3 Nội dung bình luận tối đa 255 ký tự.
4 Không chèn hình vào trong bình luận.
5 Sai qui định quá 5 lần sẽ bị khóa acc.