TruyệnWiki

nơi chia sẽ truyện miễn phí

0 chữ

Chương 9
Chương 6: Ấn tượng đầu tiên không tốt

Cảnh sát đến rất nhanh, vì cách đó chỉ một con phố là đồn công an.

Nghe thấy tiếng còi hú, ông già định quay đầu bỏ chạy thì bị Tô Thiển chặn lại. Khi cảnh sát đến bên cạnh Tô Thiển, thậm chí không cần cô nói gì họ cũng đã biết rõ tình hình.

Họ lập tức còng tay ông già lại: “Lôi Nhị, gan ông càng ngày càng to nhỉ, ngay sát đồn cảnh sát mà cũng dám lừa đảo?”

“Chú cảnh sát à, tôi cũng chỉ vì túng thiếu thôi mà... hề hề...” Ông ta cười gượng.

Câu này vừa thốt ra, những người xung quanh liền hiểu ra mọi chuyện thì ra họ đã hiểu lầm cô gái này!

Muốn xin lỗi nhưng lại ngại không biết mở lời thế nào, suy cho cùng thì họ cũng bị lừa, cũng chưa làm gì quá đáng nên ai nấy đều ngượng ngùng rời đi.

Tô Thiển túm lấy bà thím mặc áo hồng: “Cảnh sát ơi, người này có khả năng là đồng bọn.”

Chính bà ta là người đầu tiên đứng ra xúi giục, giọng nói giống hệt giọng ông lừa đảo kia đến đôi tất họ đi cũng giống nhau Tô Thiển đã sớm để ý tới.

“Đừng đi nữa, mời về đồn cùng điều tra.” Cảnh sát còng tay bà thím đang khóc lóc kêu oan, sau đó quay sang cười với Tô Thiển:

“Cô gái, làm phiền cô theo chúng tôi về làm biên bản.”

“Vâng.”

Vì phải về đồn công an làm biên bản, mà Tô Thiển còn định đến tiệm net tra cứu thêm thông tin về nam chính để chuẩn bị cho “cuộc nhận thân” ngày mai, nên cô gọi điện cho hàng xóm nhờ họ trông giúp Tô Dương tối nay. Người hàng xóm là tổ trưởng tổ dân phố, tính tình nhiệt tình, lại rất quý Tô Dương cậu nhóc hiếu động nên chẳng do dự gì mà đồng ý ngay.

Ngày hôm đó, Tô Thiển về đến nhà cũng đã nửa đêm. Tô Dương cũng trằn trọc mãi đến nửa đêm mới ngủ được. Lần đầu tiên bị mẹ lạnh nhạt như thế, cậu bé thấy hoang mang.

Sáng hôm sau, Tô Thiển đến nhà hàng xóm đón con rồi dẫn Tô Dương đi ăn sáng dưới lầu, sau đó cùng nhau đến tòa nhà Tập đoàn Giản Thị.

“Người đó chính là ba con.” Tô Thiển chỉ vào trang bìa của một tạp chí trưng bày trong khu nghỉ của sảnh chính, bên trong có ảnh của nam chính, cũng là người đứng đầu Tập đoàn Giản Thị Giản Chiêm Ngôn.

“Chào cô, cô cần hỗ trợ gì không?” Nhân viên bảo vệ Tập đoàn Giản Thị rất chuyên nghiệp thấy Tô Thiển dẫn theo một đứa trẻ cứ quanh quẩn ngoài cửa liền đến hỏi thăm.

“Không sao, không sao.” Tô Thiển xua tay rồi kéo Tô Dương rời đi.

Với thân phận của cô thì dù có đặt lịch hẹn cũng không thể gặp được Giản Chiêm Ngôn, nên chỉ có thể đi theo kế hoạch đã dò thám từ hôm qua. Đi vòng ra phía sau đến bãi đỗ xe ngầm, Tô Thiển kéo Tô Dương đi về phía cái lỗ chó mà hôm qua cô phát hiện.

Bất ngờ, Tô Dương không chịu đi nữa còn buông tay cô ra.

“Sao vậy?”

Tô Dương mặt căng thẳng, lông mày nhíu chặt lấy từ balo ra một phong bì được bọc bằng giấy bài tập:

“Trong này có hai ngàn.”

Tối qua, cậu đã đếm đi đếm lại đúng hai mươi tờ.

Tô Thiển nhướng mày. Từ sau trận cãi nhau hôm kia, cô không nói chuyện với Tô Dương. Tính cách ngang bướng của đứa trẻ này người mẹ trước kia không trị nổi nhưng cô thì không chiều theo.

Tô Dương đã dùng mọi chiêu trò từng có thể ép người ta nhượng bộ nhưng lần này chẳng ăn thua.

Và đây là câu đầu tiên hai mẹ con nói với nhau từ hôm qua đến giờ.

“Có phải mẹ muốn bỏ con lại không?” Tô Dương nghẹn ngào nhìn Tô Thiển đang cầm phong bì.

“Người kia không thể là ba con được. Bà phù thủy già nói ba con là người nghèo, làm việc nặng ở công trường.” Tô Dương không nhìn rõ mặt người đàn ông trên tạp chí nhưng cậu biết những người được phỏng vấn đều là người thành công. Chắc chắn Tô Thiển bịa ra chuyện này để lừa cậu. Ở lớp mẫu giáo còn có đứa khoe ba nó là siêu nhân cơ mà siêu nhân với Ultraman đều là giả hết, thật ngốc nghếch!

Tối hôm trước cậu đã nghĩ thông rồi, tiền để đi tìm ba có thể từ từ tiết kiệm lại, còn mẹ thì cần mua điện thoại cứ để mẹ mua đi. Trước khi đi ngủ, cậu còn cẩn thận cất kỹ số tiền vào balo. Vậy mà cả ngày hôm qua không thấy bóng dáng mẹ đâu, sáng nay vừa gặp mặt đã bị dẫn tới một nơi xa lạ thế này.

Tô Dương liếc nhìn xung quanh cậu chẳng nhớ nổi đường về nhà.

“Phù thủy già... khụ khụ, ý là bà ngoại con nói không đáng tin. Mẹ đã từng lừa con bao giờ chưa?” Tô Thiển vừa nói vừa tiếp tục kéo tay Tô Dương đi về phía bên trái, không hề trả lời câu hỏi “có bỏ con lại không”.

Tô Dương nghĩ lại thấy cũng đúng, mẹ chưa từng lừa mình.

“Tìm được rồi, chính là chỗ này!”

Dẫn Tô Dương chui qua lỗ chó, tránh né mấy bảo vệ tuần tra cuối cùng Tô Thiển cũng đến được bãi đậu xe ngầm. Trong truyện, chỗ đậu xe của nam chính chính là ngày sinh của anh ta.

Tối qua Tô Thiển đặc biệt đến tiệm net tra cứu thông tin: nam chính sinh ngày 8 tháng 5 vậy là chỗ đậu số 58.

Tìm được chỗ rồi, Tô Thiển nhìn đồng hồ còn đúng năm phút nữa là chín giờ. Hoàn hảo!

Kéo con trai ngồi sau một cây cột ở vị trí khuất bóng không ai chú ý, Tô Thiển nhỏ giọng dặn dò:

“Điều kiện của ba con tốt hơn của mẹ, sau này nếu con có gì cần thì cứ nói với ba, ba sẽ đồng ý với con..."

Tô Thiển còn chưa nói hết câu, đã nghe thấy tiếng xe chạy đến. Cô không nói nữa vội vàng đứng dậy xem có phải nam chính đến rồi không. Lúc này, Tô Thiển không để ý đến gương mặt nhăn nhó sắp khóc của con trai.

Tô Dương đã hiểu ra rồi mẹ muốn đưa cậu cho ba, thật sự không cần cậu nữa.

Dù trước đó cậu luôn muốn tìm ba nhưng cũng chỉ là để biết ba là ai, để sau này khi mấy bạn nhỏ ở mẫu giáo lại nói cậu không có ba, thì cậu có thể nói ba mình trông như thế nào. Tô Dương muốn tìm ba nhưng chưa từng nghĩ sẽ rời xa Tô Thiển, dù cho người mẹ này lúc gặp chuyện chỉ biết khóc.

“Mẹ, con...” Tô Dương muốn nói ra ý nghĩ của mình mới thốt lên hai chữ thì đã bị Tô Thiển kéo ra ngoài.

Chiếc xe đến đúng là của nam chính!

Một thân vest đen gọn gàng chỉnh tề, mái tóc nâu hạt dẻ được vuốt ngược ra sau, lộ ra gương mặt sắc sảo và góc cạnh. Nếu nói Tô Dương, người có đến bảy phần giống nam chính, là một tiểu thiên sứ thì Giản Chiêm Ngôn chính là một nhân vật tựa như tiên nhân giáng thế. Đôi mắt lạnh lùng thoáng nhìn đã toát ra vẻ cao quý khó gần, khiến người khác không dám lại gần như một đóa hoa trên núi cao chỉ có thể nhìn mà không thể chạm.

Tô Thiển ngẩn người chỉ trong thoáng chốc. Cô đã từng thấy ảnh của nam chính trên báo điện tử đã kinh ngạc một lần rồi. Khó trách trong truyện, Tô Dương nhận ba dễ dàng như vậy vì đúng là ba con họ có khuôn mặt quá giống nhau.

Người như Giản Chiêm Ngôn mỗi khi ra ngoài đều có vệ sĩ đi theo nên ngay khi Tô Thiển kéo Tô Dương ra liền bị vệ sĩ chặn lại.

Nam chính không hề quan tâm đến người đột ngột xuất hiện thậm chí không liếc mắt lấy một cái, cứ thế bước đi, khiến Tô Thiển không thể không hét lên:

“Giản Chiêm Ngôn, đứng lại!”

Người kia thậm chí còn không dừng bước lấy một chút.

Khỉ thật, quả nhiên là cái tên nam chính máu lạnh vô tình, chẳng thèm đoái hoài đến nữ phụ!

“Anh không nhận con trai mình sao!”

Câu nói này khiến Giản Chiêm Ngôn dừng lại.

Sống đến chừng này chưa có người phụ nữ nào dám làm loại chuyện như vậy. Giới kinh doanh ai cũng biết Giản Chiêm Ngôn chưa bao giờ dây dưa với phụ nữ. Năm xưa vụ án lừa đảo tình ái trong giới thương trường làm náo động một thời, người phía sau còn photoshop ảnh gửi vào hộp thư các ông lớn để tống tiền nhưng lại không dám gửi cho Giản Chiêm Ngôn đủ thấy danh tiếng không gần nữ sắc của anh lớn đến mức nào.

Giờ bỗng dưng có một người phụ nữ nhảy ra bắt anh nhận con. Thật là vô lý hết sức!

8

0

3 tháng trước

3 ngày trước

BÌNH LUẬN TRUYỆN (0)

ảnh đại diện

NỘI QUI BÌNH LUẬN
1 Không được chèn link trang khác vào.
2 Không văng tục trong bình luận.
3 Nội dung bình luận tối đa 255 ký tự.
4 Không chèn hình vào trong bình luận.
5 Sai qui định quá 5 lần sẽ bị khóa acc.