0 chữ
Chương 76
Chương 66: Bẻ gãy cánh tay trái phải của nữ chính
Tô Thiển vốn chỉ định tiễn Tô Dương đến cổng rồi rời đi nhưng Tô Dương nhất quyết đòi cô đưa vào nhà. Cục cưng nhỏ này ngày càng dính người thật đấy! Vậy nên Tô Thiển đành theo Tô Dương vào nhà họ Giản.
Vừa bước vào sảnh lớn, cô lập tức nhận ra trong nhà có sự thay đổi, đầu tiên là tất cả các lọ hoa đều được thay bằng hoa hồng đỏ.
Hoa hồng đỏ tươi tắn, rất đẹp nhưng nếu chỗ nào cũng cắm thành từng cụm dày đặc thì lại hóa ra sến súa.
Phòng khách nhà họ Giản lúc này mang đến cho Tô Thiển đúng cảm giác đó dù có tranh quý hay đồ cổ cũng không cứu nổi vẻ quê mùa, đúng là minh họa hoàn hảo cho câu "làm quá thì phản tác dụng".
Là một nhà thiết kế, Tô Thiển có thói quen khó bỏ là nhận xét về sự phối hợp trong mọi thứ.
Mỗi người có gu riêng, nếu chủ nhân thật sự thích hoa như thế thì cũng không có gì sai, chỉ là cô không ngờ thẩm mỹ của nam chính lại như vậy.
“Mẹ ơi, lên lầu xem con làm chiếc thuyền nhỏ trong tiết thủ công, đẹp lắm luôn!”
Tô Dương hào hứng kéo tay Tô Thiển đi lên lầu.
Vừa tới đầu cầu thang tầng một, hai mẹ con liền thấy một bóng người mặc đồ đỏ lao từ trên lầu xuống. Một cô gái trẻ mặc váy đỏ, tóc nhuộm đỏ nhào tới ôm chầm lấy Tô Dương, hét lên đầy kích động: “Cháu ngoan của cô!”
Tô Thiển nhướng mày, cô đã đoán ra vì sao trong nhà lại tràn ngập hoa hồng đỏ rồi.
Cô à? Vừa rồi con trai còn nói có cô đến, Tô Dương tỏ ra rất không vui, ra sức giãy khỏi vòng tay Giản Chiêm Vi. Cô gì mà bất lịch sự vậy, vừa gặp đã ôm chặt không buông đến mức nó sắp nghẹt thở rồi!
Tô Thiển thấy con mặt đỏ bừng, vội bảo Giản Chiêm Vi buông tay vì đứa trẻ khó chịu.
Kết quả đối phương như không nghe thấy, cuối cùng Tô Thiển đành phải ra tay đẩy cô ta ra người gì mà không biết nặng nhẹ!
Bị đẩy ra, Giản Chiêm Vi nhìn Tô Thiển đầy bất mãn, giọng hống hách: “Tôi ôm cháu mình, cô đẩy tôi làm gì!”
“Cô là ai vậy, bảo mẫu anh tôi thuê à?”
Giản Chiêm Vi cố ý. Cô ta rõ ràng nhận ra thân phận của Tô Thiển, cố tình nhắc đến chuyện “bảo mẫu” để sỉ nhục cô.
Cô ta không nhìn lầm, người phụ nữ này đúng là có dã tâm, mượn cớ đưa con đến nhà mà vào tận bên trong!
Ánh mắt Giản Chiêm Vi nhìn Tô Thiển đầy thù địch, kiểu như gặp kẻ thù vậy chẳng giống ai không quen biết chút nào. Tô Thiển còn chưa kịp phản kích thì Tô Dương đã không chịu nổi nữa, tiến lên đẩy Giản Chiêm Vi một cái.
Giản Chiêm Vi gầy nên bị đẩy lảo đảo. Tô Dương tuy nhỏ tuổi nhưng cũng có chút sức.
“Cô là cô xấu! Mẹ cháu là mẹ cháu, không phải bảo mẫu!”
Giản Chiêm Vi tròn mắt không thể tin nổi, cháu mình lại dám đẩy cô ta! Quả nhiên, ở với người phụ nữ đó thì con nít cũng học hư!
“Cô là cô ruột của cháu, có quan hệ máu mủ, không phải người xấu!” Giản Chiêm Vi hét lên.
Cãi nhau với một đứa bé năm tuổi đủ thấy Giản Chiêm Vi chẳng trưởng thành gì. Cô ta hai mươi mấy tuổi rồi! Tô Thiển không thể dùng thái độ dành cho trẻ con để đối xử với Giản Chiêm Vi.
Tô Dương là trẻ con thật sự còn Giản Chiêm Vi là “trẻ con to xác”.
“Còn cô là ai? Là bảo mẫu mới mà Giản Chiêm Ngôn mời về sao? Tôi đoán đúng rồi nhỉ, không thì sao cô lại hứng thú với chức danh đó đến vậy?”
Tô Thiển ném trả danh xưng “bảo mẫu” cho Giản Chiêm Vi, rồi nghiêm túc bảo con trai: “Con trai, đừng gọi là cô nữa, có khi là người điên đấy, mau lại sau lưng mẹ.”
“Mẹ đã dặn bao nhiêu lần rồi, không được đẩy người lung tung, con biết không, người điên gϊếŧ người không cần đền mạng đâu.”
Nghe xong, Tô Dương gật đầu: “Con xin lỗi mẹ, là con nóng nảy quá.”
Thấy hai mẹ con phối hợp ăn ý như vậy, Giản Chiêm Vi tức đến trắng bệch cả mặt, lúc này mà cãi “tôi không phải người điên” cũng chỉ thêm thua thiệt.
Bây giờ cô ta nói gì cũng lép vế.
Tô Dương đúng là giống hệt mẹ nó! Giản Chiêm Vi nhìn Tô Dương đầy giận dữ và ghét bỏ khiến sắc mặt Tô Thiển lạnh dần.
Cô nhớ ra rồi trong cốt truyện gốc, Giản Chiêm Vi lúc đầu tỏ ra rất nhiệt tình khi gặp Tô Dương nhưng sau đó thái độ nhạt hẳn đi.
Vì ban đầu cậu bé luôn bảo vệ mẹ, Giản Chiêm Vi nói xấu Tô Thiển, Tô Dương phản bác lại, cô ta liền cho rằng cậu không biết điều. Về sau, nguyên chủ cũng thực sự không ra gì, bị mọi người coi thường, Tô Dương dần không thích mẹ ruột nữa, rồi bị nữ chính cảm động, gọi nữ chính là mẹ.
Nếu xét kỹ, người đầu tiên phủ nhận và đè bẹp Tô Dương chính là Giản Chiêm Vi.
Chính cô ta khiến Tô Dương tin rằng quãng thời gian sống với mẹ là một chuỗi điều tồi tệ mẹ tệ, bà ngoại tệ, thậm chí bản thân cũng tệ.
Giờ đây, mọi thứ trong truyện đã thay đổi nhiều, tuy tác giả viết từ góc nhìn của nam và nữ chính nhưng đổi góc nhìn, ý nghĩa lại khác hẳn. Tô Thiển không dùng lăng kính định kiến của truyện gốc để nhìn người.
Nhưng Giản Chiêm Vi thì... rõ ràng giống hệt như trong truyện! Vậy thì chẳng cần khách sáo với cô ta nữa.
“Cô dám nói tôi như vậy?” Giản Chiêm Vi run tay chỉ vào Tô Thiển, không thể tin nổi cô dám phản ứng mạnh như vậy!
“Cô giơ ngón trỏ chỉ tôi nhưng ba ngón còn lại lại chỉ vào chính mình.”
Câu này nghe có vẻ trẻ con nhưng để đối phó với Giản Chiêm Vi là quá đủ.
Quả nhiên, vừa nghe xong, Giản Chiêm Vi liền rụt tay lại.
Tô Thiển thầm lắc đầu. Giản Chiêm Vi không phải người xấu nhưng cô ta quá ngu. Sự ngu bị người khác lợi dụng còn đáng giận hơn lòng dạ xấu xa.
Không thèm để ý đến Giản Chiêm Vi nữa, Tô Thiển dẫn Tô Dương lên lầu.
Giản Chiêm Vi hậm hực đuổi theo, những kế hoạch nghĩ sẵn đều quên sạch, giờ chỉ muốn đè đầu Tô Thiển xuống lần nữa!
Rầm! bị đóng cửa sầm vào mặt.
Tô Thiển vừa ngồi xuống giường đã thấy Tô Dương khóa cửa phòng lại.
“Mẹ xem mấy cái này trước nhé, con làm đấy, con sẽ giải quyết chuyện này, mẹ đừng lo.”
Nói xong, cậu còn giả bộ người lớn, vỗ nhẹ lưng Tô Thiển như an ủi, rồi ngồi xuống ghế nhỏ bên cạnh nghịch đồng hồ điện thoại.
Tô Thiển dở khóc dở cười. Nãy cô thất thần là vì nhớ lại đoạn trong truyện gốc khi cục cưng nhỏ bị ngược đãi lúc mới về nhà nam chính, đau lòng quá nên mặt hơi trầm.
Kết quả bị con trai tưởng là sợ Giản Chiêm Vi.
Giản Chiêm Vi bị nhốt ngoài cửa tức điên, gõ cửa hai cái rồi quay sang tìm quản gia xin chìa khóa nhưng quản gia không chịu đưa, còn nói phải gọi cho cậu chủ.
“Cậu chủ nhỏ khóa cửa là không muốn bị quấy rầy, tôi không thể đưa chìa khóa cho cô.”
Trước đây nhà này có chỗ nào cô ta không vào được? Giờ ngay cả quản gia cũng dám làm mất mặt cô, Giản Chiêm Vi càng điên tiết.
“Được lắm, mấy người không đưa thì tôi phá cửa!”
Nói xong cô ta tìm đồ đập cửa.
Người hầu cố ngăn cản nhưng không dám mạnh tay, cuối cùng cô ta vớ được bình chữa cháy, xách lên định lao lên lầu thì thấy Tô Dương đứng chặn cầu thang, hai tay chống hông, khí thế đầy mình, phía sau còn có Tô Thiển.
Hai mẹ con bất ngờ xuất hiện khiến cô ta bối rối.
Cô ta vừa ném bình chữa cháy xuống, định chỉ tay vào Tô Thiển thì nhớ tới câu “ba ngón chỉ vào mình”, đổi thành chống nạnh. Vừa định nói thì bị cắt ngang.
“Cậu chủ nhỏ, bảo vệ tới rồi.”
Người hầu mở cửa thấy bảo vệ tới thì ngơ ngác thông báo.
Biệt thự này ngoài có bảo vệ của khu, còn có riêng của nhà họ Giản, tổng cộng 10 người chia ca ngày đêm bảo vệ an ninh.
“Tống cổ người này ra ngoài.”
Tô Dương chỉ vào Giản Chiêm Vi đứng ở bậc thang.
Hai bảo vệ lập tức tiến lên, không giống người hầu cẩn trọng, họ trực tiếp mỗi người giữ một tay một chân, lôi Giản Chiêm Vi ra ngoài.
Tô Dương hừ một tiếng đắc ý, kéo tay mẹ quay lại phòng.
Sau khoảng 20 phút xem thủ công của con trai, Tô Thiển đứng dậy nói sẽ về.
Tô Dương cũng rất hiểu chuyện, biết mẹ cần nghỉ ngơi dưỡng sức cho trận đấu ngày mai, dù luyến tiếc nhưng vẫn tiễn cô ra tận cổng.
Khi Tô Thiển rời đi, Tô Dương giơ tay làm động tác vẽ vòng tròn, Tô Thiển cũng đáp lại đây là ám hiệu của hai mẹ con, nhắc nhau đừng quên lời hẹn đến công viên trò chơi.
Rời khỏi biệt thự chừng một dặm, Tô Thiển thấy Giản Chiêm Vi kéo va li đi ven đường.
Sau khi bị bảo vệ lôi ra ngoài, quản gia lập tức mang hành lý của cô ta ra.
Lời dặn của Giản Chiêm Ngôn, người nhà họ Giản thi hành nghiêm túc. Anh đi vắng thì người làm chủ chính là Tô Dương, cậu nói gì họ cũng nghe.
Nãy trong phòng, Tô Dương bảo sẽ “giải quyết” bằng cách gửi tin nhắn cho Giản Chiêm Ngôn qua đồng hồ.
[Có bắt nạt con, chú bênh ai?]
Tô Thiển thấy tin nhắn thì bật cười con nít đúng là mách lẻo kiểu con nít.
Giản Chiêm Ngôn nhanh chóng trả lời:
[Ba không ở nhà, con quyết. Ai có lý ba bênh người đó. Cô bắt nạt con, con có thể bắt nạt lại.]
Tô Thiển xem mà cạn lời đây chẳng phải đang xúi giục trẻ con à!
Sau đó anh ta còn gửi dãy số điện thoại của đội bảo vệ nói Tô Dương còn nhỏ nên có thể gọi “trợ giúp”.
Nếu không tận mắt thấy tin nhắn, Tô Thiển còn tưởng đây không phải nam chính.
Tô Dương rất vui khi nhận được phản hồi, liền gọi bảo vệ báo có người quậy phá cần xử lý.
Rồi mới có chuyện như vừa nãy.
Tô Thiển nghĩ, nam chính đang cố gắng lấy lòng cục cưng đây mà.
“Dừng xe.”
Tài xế lập tức phanh lại, đúng ngay chỗ Giản Chiêm Vi đứng.
Tô Thiển hạ cửa kính, nói với Giản Chiêm Vi: “Cô gì đó ơi, lần sau có phát điên thì tìm chỗ khác nhé? Ai lại mặt dày nhận làm cô người ta như thế? Với trạng thái tâm thần thế này, làm bảo mẫu chưa chắc người ta đã nhận đâu.”
Nói xong, cô còn đưa mắt đánh giá từ đầu đến chân đầy khıêυ khí©h.
“Đi thôi.”
Tài xế rất hiểu ý, chưa đợi cô kéo kính lên, xe đã vọt đi mất, Giản Chiêm Vi còn chưa kịp nói gì đã chỉ thấy đuôi xe và khói xả.
Xe thể thao tăng tốc đúng là nhanh thật! Tô Thiển cảm thán.
Cô không phải người biết lấy đức báo oán, với kẻ mình ghét, cô luôn “thêm dầu vào lửa”.
Tô Thiển không biết, sau khi cô rời đi khoảng một phút, Giản Chiêm Vi nhìn quanh không thấy ai rồi bật khóc.
Trước đó, Giản Chiêm Vi đã gọi cho Giản Chiêm Ngôn lần đầu không bắt máy, lần hai mới nghe.
Giản Chiêm Vi chưa kịp nói hết, đối phương đã chặn họng: “Em nói là không bao giờ về nhà họ Giản nữa, cũng không sống ở đó.”
Chỉ một câu, khiến bao tủi thân của cô bị nghẹn lại.
Giản Chiêm Ngôn không quan tâm cô ta có buồn không, trực tiếp dập máy lạnh lùng, vô tình.
Từ ngày ra nước ngoài, cô chưa gặp lại anh, vậy mà chưa gặp đã bị ghẻ lạnh.
Ngay lúc cúi đầu buồn bã, cô gặp phải Tô Thiển cười vui vẻ trong xe.
Rõ ràng Giản Chiêm Vi mới là thiên kim tiểu thư, vậy mà lại kéo vali, đi chân đất, bị đuổi khỏi nhà mình, còn bị người phụ nữ "đào mỏ" đó nhạo báng trong siêu xe!
Tài xế lái xe cho Tô Thiển là người của nhà họ Giản, xe thể thao cũng là của anh trai cô sao đối phương dám đối xử với cô như vậy!
Nghĩ mãi không xong, cô ta gọi lại cho Giản Chiêm Ngôn, lần này là trợ lý Trương nghe máy, nói tổng giám đốc đang họp quan trọng chưa thể nghe điện thoại.
Giản Chiêm Vi thất vọng tột độ, cuối cùng gọi cho Chu Tường.
Người bên kia bắt máy rất nhanh, chỉ đổ chuông một lần rồi vang lên giọng nói dịu dàng của Chu Tường: “Vi Vi~ em về rồi à?”
Thật ra Chu Tường hỏi thừa, vì cô ta đứng ở tầng hai, tận mắt thấy Giản Chiêm Vi bị đuổi khỏi nhà.
“Hu hu hu hu, Tường tỷ ơi, chị có thể tới đón em không?” Giản Chiêm Vi nghẹn ngào.
“Vi Vi sao thế? Đừng khóc đừng khóc, nói chị biết em đang ở đâu, chị đến ngay.”
Giọng nói nhẹ nhàng của Chu Tường vang lên trong điện thoại, cuối cùng cô lái xe đưa Giản Chiêm Vi về biệt thự nhà họ Chu.
Nữ chính và trợ thủ của cô ta đã hội tụ.
Bên kia, Tô Thiển sau khi dạy dỗ Giản Chiêm Vi xong thì tâm trạng cực kỳ tốt. Tài xế qua gương chiếu hậu thấy cô cười, đắn đo mãi cuối cùng cũng lên tiếng:
“Cô Tô, người vừa rồi... thật sự là em gái của Giản tổng sao?”
Tài xế làm cho nhà họ Giản hai năm rồi, không biết mặt Giản Chiêm Vi, chỉ nghe chuyện từ mấy người lớn trong nhà.
Anh ta còn nói thêm: “Nghe nói cô ấy không có bệnh tâm thần, học đại học danh tiếng hẳn hoi.”
Tô Thiển thấy anh tài xế lo mình gây rắc rối thì bật cười: “Tôi biết rồi.”
Tài xế cũng chỉ là có lòng tốt.
Chỉ là câu “nghe nói” kia rất đắt giá chắc trong lòng anh ta cũng nghi ngờ đầu óc Giản Chiêm Vi có vấn đề.
Tô Thiển mỉm cười lắc đầu. Người như Giản Chiêm Vi, chỉ cần nhường một bước là sẽ nghĩ bạn sợ cô ta, rồi lấn tới không thôi.
Điều cô cần làm chính là đối phương đánh một đòn, cô đáp trả mười phần, đánh đến khi cô ta sợ mới thôi. Chỉ có thế, cô mới được yên ổn.
Nếu không thì sau này không chỉ có cô ta, ngay cả cực cưng cũng sẽ bị đối phương hành hạ. Tô Thiển đương nhiên sẽ không để chuyện đó xảy ra, đã là cánh tay đắc lực của nữ chính thì phải chặt đứt.
“Tu tu tu”, điện thoại trong xe vang lên.
Tô Thiển nghe tài xế lại nói câu quen thuộc đó:
Cô Tô, Giản tổng bảo cô nghe điện thoại.
Vừa bước vào sảnh lớn, cô lập tức nhận ra trong nhà có sự thay đổi, đầu tiên là tất cả các lọ hoa đều được thay bằng hoa hồng đỏ.
Hoa hồng đỏ tươi tắn, rất đẹp nhưng nếu chỗ nào cũng cắm thành từng cụm dày đặc thì lại hóa ra sến súa.
Phòng khách nhà họ Giản lúc này mang đến cho Tô Thiển đúng cảm giác đó dù có tranh quý hay đồ cổ cũng không cứu nổi vẻ quê mùa, đúng là minh họa hoàn hảo cho câu "làm quá thì phản tác dụng".
Là một nhà thiết kế, Tô Thiển có thói quen khó bỏ là nhận xét về sự phối hợp trong mọi thứ.
Mỗi người có gu riêng, nếu chủ nhân thật sự thích hoa như thế thì cũng không có gì sai, chỉ là cô không ngờ thẩm mỹ của nam chính lại như vậy.
Tô Dương hào hứng kéo tay Tô Thiển đi lên lầu.
Vừa tới đầu cầu thang tầng một, hai mẹ con liền thấy một bóng người mặc đồ đỏ lao từ trên lầu xuống. Một cô gái trẻ mặc váy đỏ, tóc nhuộm đỏ nhào tới ôm chầm lấy Tô Dương, hét lên đầy kích động: “Cháu ngoan của cô!”
Tô Thiển nhướng mày, cô đã đoán ra vì sao trong nhà lại tràn ngập hoa hồng đỏ rồi.
Cô à? Vừa rồi con trai còn nói có cô đến, Tô Dương tỏ ra rất không vui, ra sức giãy khỏi vòng tay Giản Chiêm Vi. Cô gì mà bất lịch sự vậy, vừa gặp đã ôm chặt không buông đến mức nó sắp nghẹt thở rồi!
Tô Thiển thấy con mặt đỏ bừng, vội bảo Giản Chiêm Vi buông tay vì đứa trẻ khó chịu.
Kết quả đối phương như không nghe thấy, cuối cùng Tô Thiển đành phải ra tay đẩy cô ta ra người gì mà không biết nặng nhẹ!
“Cô là ai vậy, bảo mẫu anh tôi thuê à?”
Giản Chiêm Vi cố ý. Cô ta rõ ràng nhận ra thân phận của Tô Thiển, cố tình nhắc đến chuyện “bảo mẫu” để sỉ nhục cô.
Cô ta không nhìn lầm, người phụ nữ này đúng là có dã tâm, mượn cớ đưa con đến nhà mà vào tận bên trong!
Ánh mắt Giản Chiêm Vi nhìn Tô Thiển đầy thù địch, kiểu như gặp kẻ thù vậy chẳng giống ai không quen biết chút nào. Tô Thiển còn chưa kịp phản kích thì Tô Dương đã không chịu nổi nữa, tiến lên đẩy Giản Chiêm Vi một cái.
Giản Chiêm Vi gầy nên bị đẩy lảo đảo. Tô Dương tuy nhỏ tuổi nhưng cũng có chút sức.
“Cô là cô xấu! Mẹ cháu là mẹ cháu, không phải bảo mẫu!”
Giản Chiêm Vi tròn mắt không thể tin nổi, cháu mình lại dám đẩy cô ta! Quả nhiên, ở với người phụ nữ đó thì con nít cũng học hư!
Cãi nhau với một đứa bé năm tuổi đủ thấy Giản Chiêm Vi chẳng trưởng thành gì. Cô ta hai mươi mấy tuổi rồi! Tô Thiển không thể dùng thái độ dành cho trẻ con để đối xử với Giản Chiêm Vi.
Tô Dương là trẻ con thật sự còn Giản Chiêm Vi là “trẻ con to xác”.
“Còn cô là ai? Là bảo mẫu mới mà Giản Chiêm Ngôn mời về sao? Tôi đoán đúng rồi nhỉ, không thì sao cô lại hứng thú với chức danh đó đến vậy?”
Tô Thiển ném trả danh xưng “bảo mẫu” cho Giản Chiêm Vi, rồi nghiêm túc bảo con trai: “Con trai, đừng gọi là cô nữa, có khi là người điên đấy, mau lại sau lưng mẹ.”
“Mẹ đã dặn bao nhiêu lần rồi, không được đẩy người lung tung, con biết không, người điên gϊếŧ người không cần đền mạng đâu.”
Nghe xong, Tô Dương gật đầu: “Con xin lỗi mẹ, là con nóng nảy quá.”
Thấy hai mẹ con phối hợp ăn ý như vậy, Giản Chiêm Vi tức đến trắng bệch cả mặt, lúc này mà cãi “tôi không phải người điên” cũng chỉ thêm thua thiệt.
Bây giờ cô ta nói gì cũng lép vế.
Tô Dương đúng là giống hệt mẹ nó! Giản Chiêm Vi nhìn Tô Dương đầy giận dữ và ghét bỏ khiến sắc mặt Tô Thiển lạnh dần.
Cô nhớ ra rồi trong cốt truyện gốc, Giản Chiêm Vi lúc đầu tỏ ra rất nhiệt tình khi gặp Tô Dương nhưng sau đó thái độ nhạt hẳn đi.
Vì ban đầu cậu bé luôn bảo vệ mẹ, Giản Chiêm Vi nói xấu Tô Thiển, Tô Dương phản bác lại, cô ta liền cho rằng cậu không biết điều. Về sau, nguyên chủ cũng thực sự không ra gì, bị mọi người coi thường, Tô Dương dần không thích mẹ ruột nữa, rồi bị nữ chính cảm động, gọi nữ chính là mẹ.
Nếu xét kỹ, người đầu tiên phủ nhận và đè bẹp Tô Dương chính là Giản Chiêm Vi.
Chính cô ta khiến Tô Dương tin rằng quãng thời gian sống với mẹ là một chuỗi điều tồi tệ mẹ tệ, bà ngoại tệ, thậm chí bản thân cũng tệ.
Giờ đây, mọi thứ trong truyện đã thay đổi nhiều, tuy tác giả viết từ góc nhìn của nam và nữ chính nhưng đổi góc nhìn, ý nghĩa lại khác hẳn. Tô Thiển không dùng lăng kính định kiến của truyện gốc để nhìn người.
Nhưng Giản Chiêm Vi thì... rõ ràng giống hệt như trong truyện! Vậy thì chẳng cần khách sáo với cô ta nữa.
“Cô dám nói tôi như vậy?” Giản Chiêm Vi run tay chỉ vào Tô Thiển, không thể tin nổi cô dám phản ứng mạnh như vậy!
“Cô giơ ngón trỏ chỉ tôi nhưng ba ngón còn lại lại chỉ vào chính mình.”
Câu này nghe có vẻ trẻ con nhưng để đối phó với Giản Chiêm Vi là quá đủ.
Quả nhiên, vừa nghe xong, Giản Chiêm Vi liền rụt tay lại.
Tô Thiển thầm lắc đầu. Giản Chiêm Vi không phải người xấu nhưng cô ta quá ngu. Sự ngu bị người khác lợi dụng còn đáng giận hơn lòng dạ xấu xa.
Không thèm để ý đến Giản Chiêm Vi nữa, Tô Thiển dẫn Tô Dương lên lầu.
Giản Chiêm Vi hậm hực đuổi theo, những kế hoạch nghĩ sẵn đều quên sạch, giờ chỉ muốn đè đầu Tô Thiển xuống lần nữa!
Rầm! bị đóng cửa sầm vào mặt.
Tô Thiển vừa ngồi xuống giường đã thấy Tô Dương khóa cửa phòng lại.
“Mẹ xem mấy cái này trước nhé, con làm đấy, con sẽ giải quyết chuyện này, mẹ đừng lo.”
Nói xong, cậu còn giả bộ người lớn, vỗ nhẹ lưng Tô Thiển như an ủi, rồi ngồi xuống ghế nhỏ bên cạnh nghịch đồng hồ điện thoại.
Tô Thiển dở khóc dở cười. Nãy cô thất thần là vì nhớ lại đoạn trong truyện gốc khi cục cưng nhỏ bị ngược đãi lúc mới về nhà nam chính, đau lòng quá nên mặt hơi trầm.
Kết quả bị con trai tưởng là sợ Giản Chiêm Vi.
Giản Chiêm Vi bị nhốt ngoài cửa tức điên, gõ cửa hai cái rồi quay sang tìm quản gia xin chìa khóa nhưng quản gia không chịu đưa, còn nói phải gọi cho cậu chủ.
“Cậu chủ nhỏ khóa cửa là không muốn bị quấy rầy, tôi không thể đưa chìa khóa cho cô.”
Trước đây nhà này có chỗ nào cô ta không vào được? Giờ ngay cả quản gia cũng dám làm mất mặt cô, Giản Chiêm Vi càng điên tiết.
“Được lắm, mấy người không đưa thì tôi phá cửa!”
Nói xong cô ta tìm đồ đập cửa.
Người hầu cố ngăn cản nhưng không dám mạnh tay, cuối cùng cô ta vớ được bình chữa cháy, xách lên định lao lên lầu thì thấy Tô Dương đứng chặn cầu thang, hai tay chống hông, khí thế đầy mình, phía sau còn có Tô Thiển.
Hai mẹ con bất ngờ xuất hiện khiến cô ta bối rối.
Cô ta vừa ném bình chữa cháy xuống, định chỉ tay vào Tô Thiển thì nhớ tới câu “ba ngón chỉ vào mình”, đổi thành chống nạnh. Vừa định nói thì bị cắt ngang.
“Cậu chủ nhỏ, bảo vệ tới rồi.”
Người hầu mở cửa thấy bảo vệ tới thì ngơ ngác thông báo.
Biệt thự này ngoài có bảo vệ của khu, còn có riêng của nhà họ Giản, tổng cộng 10 người chia ca ngày đêm bảo vệ an ninh.
“Tống cổ người này ra ngoài.”
Tô Dương chỉ vào Giản Chiêm Vi đứng ở bậc thang.
Hai bảo vệ lập tức tiến lên, không giống người hầu cẩn trọng, họ trực tiếp mỗi người giữ một tay một chân, lôi Giản Chiêm Vi ra ngoài.
Tô Dương hừ một tiếng đắc ý, kéo tay mẹ quay lại phòng.
Sau khoảng 20 phút xem thủ công của con trai, Tô Thiển đứng dậy nói sẽ về.
Tô Dương cũng rất hiểu chuyện, biết mẹ cần nghỉ ngơi dưỡng sức cho trận đấu ngày mai, dù luyến tiếc nhưng vẫn tiễn cô ra tận cổng.
Khi Tô Thiển rời đi, Tô Dương giơ tay làm động tác vẽ vòng tròn, Tô Thiển cũng đáp lại đây là ám hiệu của hai mẹ con, nhắc nhau đừng quên lời hẹn đến công viên trò chơi.
Rời khỏi biệt thự chừng một dặm, Tô Thiển thấy Giản Chiêm Vi kéo va li đi ven đường.
Sau khi bị bảo vệ lôi ra ngoài, quản gia lập tức mang hành lý của cô ta ra.
Lời dặn của Giản Chiêm Ngôn, người nhà họ Giản thi hành nghiêm túc. Anh đi vắng thì người làm chủ chính là Tô Dương, cậu nói gì họ cũng nghe.
Nãy trong phòng, Tô Dương bảo sẽ “giải quyết” bằng cách gửi tin nhắn cho Giản Chiêm Ngôn qua đồng hồ.
[Có bắt nạt con, chú bênh ai?]
Tô Thiển thấy tin nhắn thì bật cười con nít đúng là mách lẻo kiểu con nít.
Giản Chiêm Ngôn nhanh chóng trả lời:
[Ba không ở nhà, con quyết. Ai có lý ba bênh người đó. Cô bắt nạt con, con có thể bắt nạt lại.]
Tô Thiển xem mà cạn lời đây chẳng phải đang xúi giục trẻ con à!
Sau đó anh ta còn gửi dãy số điện thoại của đội bảo vệ nói Tô Dương còn nhỏ nên có thể gọi “trợ giúp”.
Nếu không tận mắt thấy tin nhắn, Tô Thiển còn tưởng đây không phải nam chính.
Tô Dương rất vui khi nhận được phản hồi, liền gọi bảo vệ báo có người quậy phá cần xử lý.
Rồi mới có chuyện như vừa nãy.
Tô Thiển nghĩ, nam chính đang cố gắng lấy lòng cục cưng đây mà.
“Dừng xe.”
Tài xế lập tức phanh lại, đúng ngay chỗ Giản Chiêm Vi đứng.
Tô Thiển hạ cửa kính, nói với Giản Chiêm Vi: “Cô gì đó ơi, lần sau có phát điên thì tìm chỗ khác nhé? Ai lại mặt dày nhận làm cô người ta như thế? Với trạng thái tâm thần thế này, làm bảo mẫu chưa chắc người ta đã nhận đâu.”
Nói xong, cô còn đưa mắt đánh giá từ đầu đến chân đầy khıêυ khí©h.
“Đi thôi.”
Tài xế rất hiểu ý, chưa đợi cô kéo kính lên, xe đã vọt đi mất, Giản Chiêm Vi còn chưa kịp nói gì đã chỉ thấy đuôi xe và khói xả.
Xe thể thao tăng tốc đúng là nhanh thật! Tô Thiển cảm thán.
Cô không phải người biết lấy đức báo oán, với kẻ mình ghét, cô luôn “thêm dầu vào lửa”.
Tô Thiển không biết, sau khi cô rời đi khoảng một phút, Giản Chiêm Vi nhìn quanh không thấy ai rồi bật khóc.
Trước đó, Giản Chiêm Vi đã gọi cho Giản Chiêm Ngôn lần đầu không bắt máy, lần hai mới nghe.
Giản Chiêm Vi chưa kịp nói hết, đối phương đã chặn họng: “Em nói là không bao giờ về nhà họ Giản nữa, cũng không sống ở đó.”
Chỉ một câu, khiến bao tủi thân của cô bị nghẹn lại.
Giản Chiêm Ngôn không quan tâm cô ta có buồn không, trực tiếp dập máy lạnh lùng, vô tình.
Từ ngày ra nước ngoài, cô chưa gặp lại anh, vậy mà chưa gặp đã bị ghẻ lạnh.
Ngay lúc cúi đầu buồn bã, cô gặp phải Tô Thiển cười vui vẻ trong xe.
Rõ ràng Giản Chiêm Vi mới là thiên kim tiểu thư, vậy mà lại kéo vali, đi chân đất, bị đuổi khỏi nhà mình, còn bị người phụ nữ "đào mỏ" đó nhạo báng trong siêu xe!
Tài xế lái xe cho Tô Thiển là người của nhà họ Giản, xe thể thao cũng là của anh trai cô sao đối phương dám đối xử với cô như vậy!
Nghĩ mãi không xong, cô ta gọi lại cho Giản Chiêm Ngôn, lần này là trợ lý Trương nghe máy, nói tổng giám đốc đang họp quan trọng chưa thể nghe điện thoại.
Giản Chiêm Vi thất vọng tột độ, cuối cùng gọi cho Chu Tường.
Người bên kia bắt máy rất nhanh, chỉ đổ chuông một lần rồi vang lên giọng nói dịu dàng của Chu Tường: “Vi Vi~ em về rồi à?”
Thật ra Chu Tường hỏi thừa, vì cô ta đứng ở tầng hai, tận mắt thấy Giản Chiêm Vi bị đuổi khỏi nhà.
“Hu hu hu hu, Tường tỷ ơi, chị có thể tới đón em không?” Giản Chiêm Vi nghẹn ngào.
“Vi Vi sao thế? Đừng khóc đừng khóc, nói chị biết em đang ở đâu, chị đến ngay.”
Giọng nói nhẹ nhàng của Chu Tường vang lên trong điện thoại, cuối cùng cô lái xe đưa Giản Chiêm Vi về biệt thự nhà họ Chu.
Nữ chính và trợ thủ của cô ta đã hội tụ.
Bên kia, Tô Thiển sau khi dạy dỗ Giản Chiêm Vi xong thì tâm trạng cực kỳ tốt. Tài xế qua gương chiếu hậu thấy cô cười, đắn đo mãi cuối cùng cũng lên tiếng:
“Cô Tô, người vừa rồi... thật sự là em gái của Giản tổng sao?”
Tài xế làm cho nhà họ Giản hai năm rồi, không biết mặt Giản Chiêm Vi, chỉ nghe chuyện từ mấy người lớn trong nhà.
Anh ta còn nói thêm: “Nghe nói cô ấy không có bệnh tâm thần, học đại học danh tiếng hẳn hoi.”
Tô Thiển thấy anh tài xế lo mình gây rắc rối thì bật cười: “Tôi biết rồi.”
Tài xế cũng chỉ là có lòng tốt.
Chỉ là câu “nghe nói” kia rất đắt giá chắc trong lòng anh ta cũng nghi ngờ đầu óc Giản Chiêm Vi có vấn đề.
Tô Thiển mỉm cười lắc đầu. Người như Giản Chiêm Vi, chỉ cần nhường một bước là sẽ nghĩ bạn sợ cô ta, rồi lấn tới không thôi.
Điều cô cần làm chính là đối phương đánh một đòn, cô đáp trả mười phần, đánh đến khi cô ta sợ mới thôi. Chỉ có thế, cô mới được yên ổn.
Nếu không thì sau này không chỉ có cô ta, ngay cả cực cưng cũng sẽ bị đối phương hành hạ. Tô Thiển đương nhiên sẽ không để chuyện đó xảy ra, đã là cánh tay đắc lực của nữ chính thì phải chặt đứt.
“Tu tu tu”, điện thoại trong xe vang lên.
Tô Thiển nghe tài xế lại nói câu quen thuộc đó:
Cô Tô, Giản tổng bảo cô nghe điện thoại.
3
0
3 tháng trước
2 tháng trước
BÌNH LUẬN TRUYỆN (0)
