TruyệnWiki

nơi chia sẽ truyện miễn phí

0 chữ

Chương 21
Chương 16.2

Tô Thiển mở cửa đi.

Cô biết nam chính sợ chó, mỗi lần thấy chó là tim đập nhanh, chân tay cứng đờ. Điều này có thể khắc phục, Giản Chiêm Ngôn bên ngoài thấy chó phản ứng như vậy nhưng vẫn tỏ ra bình tĩnh, người khác không nhận ra. Về sau hình như vì nữ chính mà chữa khỏi nỗi sợ tâm lý này.

Tô Thiển muốn xem nam chính có vì Tô Dương mà nhượng bộ không, may là nam chính đồng ý. Dù biết rõ tình tiết trong sách, Tô Thiển vẫn không kìm được mà muốn thử một chút, cô cần xác nhận rằng “con trai hời” có một cuộc sống vô ưu vô lo, sống thoải mái bên nam chính.

Tất cả đều dựa trên tiền đề: Nam chính coi trọng con trai mình. Kết quả thử nghiệm lần này khiến Tô Thiển rất hài lòng.

Tối nay Tô Thiển ngủ ở phòng cho khách. Cô đến phòng Tô Dương, thấy con trai đã ngủ say, cô tắt đèn bàn nhỏ rồi quay về phòng mình. Đêm đó, mọi người đều ngủ ngon, ngoại trừ Giản Chiêm Ngôn, vì anh phải đưa Tô Dương đi mua chó.

*****

Trên bàn ăn sáng chỉ có hai người, Tô Dương ríu rít kể về loại chó mà mình muốn, còn định mua dây dắt, bát ăn thế nào cho chó...

Giản Chiêm Ngôn cúi đầu, thầm nghĩ Tô Thiển nói không sai. Sau khi đồng ý chuyện mua chó, sáng nay số lần Tô Dương nói chuyện với anh còn nhiều hơn cả ba ngày trước cộng lại.

“Mẹ con đâu rồi?” Giản Chiêm Ngôn liếc nhìn chỗ ngồi trống bên cạnh Tô Dương.

Tô Dương uống một ngụm sữa đậu nành rồi vỗ bụng nói:

“Hôm qua mẹ nói hôm nay sẽ ngủ đến trưa mới dậy, vì hôm qua con làm mẹ sợ.”

Tô Thiển muốn ngủ nướng nhưng lại không muốn bị "con trai hời" phát hiện nên tìm đại một lý do qua loa để lừa trẻ con. Nguyên chủ trước đây do phải đi làm nên ngày nào cũng dậy sớm, hầu như chưa bao giờ ngủ nướng, nên Tô Dương nghe vậy thật sự nghĩ là do mình dọa mẹ sợ, liền hứa sau này sẽ không như vậy nữa.

Tô Thiển không ngờ lại được một món quà bất ngờ. Vốn còn do dự không biết ở nhà nam chính ngủ nướng như vậy có quá đáng không, nghe con trai hời nói thế, cô nhất quyết phải ngủ đến trưa để chứng minh mình "mệt mỏi lắm". Còn về việc trong lòng nam chính sẽ nghĩ gì, Tô Thiển chẳng buồn quan tâm.

Giản Chiêm Ngôn nhìn cậu con trai đang ngồi trên ghế cầm iPad, lật qua lật lại mấy tấm hình chó con, anh chậm rãi mở miệng:

"Mẹ con bình thường cũng ngủ đến giờ này à?”

Ba ngày trước, Giản Chiêm Ngôn chưa từng hỏi Tô Dương bất kỳ điều gì về Tô Thiển, cũng không hỏi cậu trước kia sống ra sao. Anh nghĩ cứ nhìn về tương lai, sau này do anh dạy dỗ Tô Dương là được. Kết quả là đổi lại cậu bé khóc lóc đòi về nhà. Lần này Giản Chiêm Ngôn đã học được bài học: Phải hiểu rõ quá khứ của con trai trước sau đó mới cùng nhau nhìn về tương lai.

Tô Dương đặt điện thoại xuống, ngồi thẳng dậy, nghiêm túc nhìn Giản Chiêm Ngôn. Giản Chiêm Ngôn hơi khựng lại, nhướn mày nhìn con trai:

“Sao vậy?”

“Mẹ đoán đúng thật đó.” Tô Dương cảm thán nói.

“Làm ơn hãy sống tốt cuộc sống của mình.” Tô Dương bắt chước giọng Tô Thiển nói: “Mẹ bảo nếu chú hỏi con chuyện đó, thì con phải trả lời như vậy.”

Câu này hiểu đơn giản là: Liên quan gì đến anh? Làm ơn lo chuyện của mình đi!

Giản Chiêm Ngôn:...

Anh hiểu rõ ẩn ý trong lời nói ấy. Tay cầm nĩa siết chặt, Giản Chiêm Ngôn nhìn Tô Dương, gượng cười nói: “Được thôi.”

Tô Thiển, hay lắm!

Có lúc làm nhiều chuyện khiến người khác khó chịu, thì sẽ có báo ứng. Tô Thiển vừa tỉnh ngủ vào buổi trưa, liền nhận được tin nhắn từ hàng xóm. Cô vừa ngủ dậy vẫn còn hơi ngơ ngác, nhìn nội dung trên màn hình điện thoại thì càng thêm hoang mang. Nhà của cô đã bị người ta đập phá.

8

0

3 tháng trước

3 ngày trước

BÌNH LUẬN TRUYỆN (0)

ảnh đại diện

NỘI QUI BÌNH LUẬN
1 Không được chèn link trang khác vào.
2 Không văng tục trong bình luận.
3 Nội dung bình luận tối đa 255 ký tự.
4 Không chèn hình vào trong bình luận.
5 Sai qui định quá 5 lần sẽ bị khóa acc.