0 chữ
Chương 19
Chương 15.2
Cuộc đối thoại giữa hai mẹ con như từng mũi tên lạnh lẽo, bắn thẳng về phía Giản Chiêm Ngôn. Anh định nói gì đó nhưng không chen nổi vào cuộc trò chuyện giữa hai mẹ con. Đúng lúc đó, điện thoại của Giản Chiêm Ngôn vang lên, là thư ký gọi nói rằng ngài Smith đã đến sớm, sắp tới tập đoàn rồi. Đây là cuộc hợp tác quốc tế lớn nhất của tập đoàn Giản năm nay, cuộc gặp này quyết định việc ký kết hợp đồng, nên anh bắt buộc phải có mặt.
“Tôi...”
Vừa mới nói được một từ, thì bên kia, Tô Dương đã òa khóc, hỏi Tô Thiển có phải không cần cậu nữa không. Trước hai mẹ con, Giản Chiêm Ngôn hoàn toàn không có cảm giác tồn tại, đành ngậm miệng lại. Anh lấy áo khoác rời khỏi nhà, dặn quản gia trông chừng Tô Thiển và Tô Dương. Với Tô Thiển, Giản Chiêm Ngôn vẫn còn rất cảnh giác.
Hợp tác đâu phải nói là xong ngay, cộng thêm các công việc khác, đến khi Giản Chiêm Ngôn về nhà thì đã là mười giờ tối.
Giờ này, lẽ ra Tô Dương phải đi ngủ rồi.
Nhưng hôm nay thì chưa.
Khi Giản Chiêm Ngôn vừa về đến nhà, liền thấy Tô Dương đang bưng khay nước chanh đi lên lầu, phía sau có người hầu dang tay ra cẩn thận đi theo. Nghe tiếng cửa mở, Tô Dương quay đầu lại thấy Giản Chiêm Ngôn, rồi lại quay đi, miệng nói:
“Chú về rồi à.”
Xem như một câu chào hỏi nhưng đến giờ Giản Chiêm Ngôn vẫn chưa nghe thấy Tô Dương gọi mình là "ba". Ban đầu tưởng cậu ngại, giờ thì rõ ràng là cậu chưa chấp nhận mình. Nhìn bóng lưng nhỏ bé ấy đi lên lầu, Giản Chiêm Ngôn hỏi quản gia:
“Tại sao nó còn chưa ngủ?”
Vì Tô Dương đang lấy lòng mẹ. Quản gia kể lại chuyện xảy ra buổi chiều cho Giản Chiêm Ngôn nghe.
Khi Tô Dương bắt đầu ăn vạ, Tô Thiển hoàn toàn không động lòng. Đến khi cậu khóc mệt, khàn cả giọng, ho khan hai tiếng, Tô Thiển mới mở miệng:
“Con phải biết rằng, làm vậy sẽ không giải quyết được gì cả.”
“Cô ấy thật sự nói vậy à?” Giản Chiêm Ngôn hỏi, điều này trái ngược hoàn toàn với thông tin anh điều tra được.
Khi xác nhận Tô Dương là con ruột, Giản Chiêm Ngôn đã cử người điều tra kỹ về Tô Thiển. Kết quả cho thấy cô là người cực kỳ nuông chiều con, chỉ cần con khóc một tiếng, bất cứ yêu cầu gì cũng lập tức đáp ứng.
Thông tin này do người điều tra hỏi từ đồng nghiệp cũ của Tô Thiển dưới vỏ bọc điều tra nhân sự cho công ty mới. Còn lý do sao hỏi được chi tiết vậy thì là bản lĩnh của người đó.
Tóm lại, hình ảnh Tô Thiển trong điều tra khác hẳn với người mà quản gia miêu tả.
Lại thêm một lớp ngụy trang? Nhiều thay đổi như vậy chắc chắn là để che giấu mục đích nào đó.
“Còn khóc không?” Tô Thiển hỏi Tô Dương đã ngừng khóc.
Tô Dương nhìn Tô Thiển, đôi mắt bánh bao ngân ngấn nước, lắc đầu.
“Mẹ bế con lên lầu, giờ có thể bình tĩnh nghe mẹ nói chưa?” Tô Thiển ôm Tô Dương vào lòng, giọng điệu trở nên nhẹ nhàng.
“Ừm.” Tô Dương thút thít hai tiếng, vẫn muốn khóc nhưng nghĩ đến thái độ của mẹ trước đó, cậu cố nhịn lại.
Hai mẹ con lên phòng, ở đó không có camera, quản gia và người hầu cũng không biết họ đã nói gì. Chỉ biết là cuối cùng, cậu chủ nhỏ đã không khóc nữa.
Giản Chiêm Ngôn xem lại đoạn camera, thấy Tô Thiển mặt lạnh nhìn con trai khóc, rõ ràng cô không phải kiểu người mềm lòng vì nước mắt trẻ con.
“Cô Tô có xin tôi giấy bút, hình như đang học cái gì đó qua điện thoại. Cậu chủ nhỏ ở bên cạnh bưng trà rót nước, ép nước trái cây, rửa hoa quả, không cho người hầu giúp gì cả.”
“Biết rồi, chú cũng đi nghỉ đi.”
Giản Chiêm Ngôn tháo cà vạt, đi lên lầu.
Còn trong phòng, Tô Dương đặt cốc nước chanh bên cạnh Tô Thiển, rồi nói: “Tô Thiển, anh ta về rồi.”
"Anh ta?"
Tô Thiển đang chăm chú học, mất hai giây mới phản ứng lại được “anh ta” trong lời Tô Dương là chỉ Giản Chiêm Ngôn. Tô Thiển đặt bút xuống, xoay xoay cổ:
“Đã hơn mười giờ rồi à, con lên giường ngủ đi, nếu mẹ quay lại mà thấy con chưa ngủ...”
Tô Dương giơ tay lên nói: “Con sẽ ngủ mà, con buồn ngủ rồi.”
Tô Thiển hài lòng gật đầu, đứng dậy rời khỏi phòng, rồi gõ cửa phòng Giản Chiêm Ngôn.
“Tôi...”
Vừa mới nói được một từ, thì bên kia, Tô Dương đã òa khóc, hỏi Tô Thiển có phải không cần cậu nữa không. Trước hai mẹ con, Giản Chiêm Ngôn hoàn toàn không có cảm giác tồn tại, đành ngậm miệng lại. Anh lấy áo khoác rời khỏi nhà, dặn quản gia trông chừng Tô Thiển và Tô Dương. Với Tô Thiển, Giản Chiêm Ngôn vẫn còn rất cảnh giác.
Giờ này, lẽ ra Tô Dương phải đi ngủ rồi.
Nhưng hôm nay thì chưa.
Khi Giản Chiêm Ngôn vừa về đến nhà, liền thấy Tô Dương đang bưng khay nước chanh đi lên lầu, phía sau có người hầu dang tay ra cẩn thận đi theo. Nghe tiếng cửa mở, Tô Dương quay đầu lại thấy Giản Chiêm Ngôn, rồi lại quay đi, miệng nói:
“Chú về rồi à.”
Xem như một câu chào hỏi nhưng đến giờ Giản Chiêm Ngôn vẫn chưa nghe thấy Tô Dương gọi mình là "ba". Ban đầu tưởng cậu ngại, giờ thì rõ ràng là cậu chưa chấp nhận mình. Nhìn bóng lưng nhỏ bé ấy đi lên lầu, Giản Chiêm Ngôn hỏi quản gia:
“Tại sao nó còn chưa ngủ?”
Vì Tô Dương đang lấy lòng mẹ. Quản gia kể lại chuyện xảy ra buổi chiều cho Giản Chiêm Ngôn nghe.
“Con phải biết rằng, làm vậy sẽ không giải quyết được gì cả.”
“Cô ấy thật sự nói vậy à?” Giản Chiêm Ngôn hỏi, điều này trái ngược hoàn toàn với thông tin anh điều tra được.
Khi xác nhận Tô Dương là con ruột, Giản Chiêm Ngôn đã cử người điều tra kỹ về Tô Thiển. Kết quả cho thấy cô là người cực kỳ nuông chiều con, chỉ cần con khóc một tiếng, bất cứ yêu cầu gì cũng lập tức đáp ứng.
Thông tin này do người điều tra hỏi từ đồng nghiệp cũ của Tô Thiển dưới vỏ bọc điều tra nhân sự cho công ty mới. Còn lý do sao hỏi được chi tiết vậy thì là bản lĩnh của người đó.
Tóm lại, hình ảnh Tô Thiển trong điều tra khác hẳn với người mà quản gia miêu tả.
“Còn khóc không?” Tô Thiển hỏi Tô Dương đã ngừng khóc.
Tô Dương nhìn Tô Thiển, đôi mắt bánh bao ngân ngấn nước, lắc đầu.
“Mẹ bế con lên lầu, giờ có thể bình tĩnh nghe mẹ nói chưa?” Tô Thiển ôm Tô Dương vào lòng, giọng điệu trở nên nhẹ nhàng.
“Ừm.” Tô Dương thút thít hai tiếng, vẫn muốn khóc nhưng nghĩ đến thái độ của mẹ trước đó, cậu cố nhịn lại.
Hai mẹ con lên phòng, ở đó không có camera, quản gia và người hầu cũng không biết họ đã nói gì. Chỉ biết là cuối cùng, cậu chủ nhỏ đã không khóc nữa.
Giản Chiêm Ngôn xem lại đoạn camera, thấy Tô Thiển mặt lạnh nhìn con trai khóc, rõ ràng cô không phải kiểu người mềm lòng vì nước mắt trẻ con.
“Cô Tô có xin tôi giấy bút, hình như đang học cái gì đó qua điện thoại. Cậu chủ nhỏ ở bên cạnh bưng trà rót nước, ép nước trái cây, rửa hoa quả, không cho người hầu giúp gì cả.”
“Biết rồi, chú cũng đi nghỉ đi.”
Giản Chiêm Ngôn tháo cà vạt, đi lên lầu.
Còn trong phòng, Tô Dương đặt cốc nước chanh bên cạnh Tô Thiển, rồi nói: “Tô Thiển, anh ta về rồi.”
"Anh ta?"
Tô Thiển đang chăm chú học, mất hai giây mới phản ứng lại được “anh ta” trong lời Tô Dương là chỉ Giản Chiêm Ngôn. Tô Thiển đặt bút xuống, xoay xoay cổ:
“Đã hơn mười giờ rồi à, con lên giường ngủ đi, nếu mẹ quay lại mà thấy con chưa ngủ...”
Tô Dương giơ tay lên nói: “Con sẽ ngủ mà, con buồn ngủ rồi.”
Tô Thiển hài lòng gật đầu, đứng dậy rời khỏi phòng, rồi gõ cửa phòng Giản Chiêm Ngôn.
8
0
3 tháng trước
3 ngày trước
BÌNH LUẬN TRUYỆN (0)
