0 chữ
Chương 13
Chương 10: Tô Thiển, mẹ mau đến đón con!
Giản Chiêm Ngôn đặt ngón tay gõ nhịp trên đùi, anh cũng không thèm nghĩ xem Tô Thiển đang làm gì, chẳng qua cũng chỉ là muốn đòi thêm chút tiền mà thôi.
Ánh mắt anh dừng lại trên bức tường sau tivi, nơi đó treo đầy ảnh chụp toàn là ảnh hai mẹ con. Anh đứng dậy bước tới xem. Từ ảnh đầy tháng, tròn trăm ngày đến sinh nhật bốn tuổi ăn bánh kem, ảnh gần như phủ kín cả bức tường. Tô Thiển đã ghi lại rất cẩn thận quá trình trưởng thành của Tô Dương.
Tô Dương như thể đang lớn lên từng chút một trước mắt anh.
Nhìn đứa trẻ đang cười rạng rỡ trong ảnh, nụ cười giống hệt mình, đáy mắt Giản Chiêm Ngôn ánh lên một tia dịu dàng. Tô Dương quá giống anh, anh đã chấp nhận sự thật mình có một đứa con trai.
Lúc này, cửa phòng mở ra, Tô Thiển bước ra ngoài. Giản Chiêm Ngôn liếc nhìn đồng hồ, không ngờ đã trôi qua hai mươi phút.
“Chúng ta ra ban công nói chuyện.” Tô Thiển đi thẳng qua anh, thái độ không nịnh bợ cũng không oán hận, rất bình thản.
Giản Chiêm Ngôn trầm ngâm, rồi đi theo cô.
Ban công khu tập thể cũ rất rộng, Tô Thiển đặt một cái bàn nhỏ và vài chậu cây hoa ở đó. Dù sống không sung túc nhưng cô vẫn chăm chút cho cuộc sống.
“Tô Dương ở với anh, mỗi tháng tôi cần có hai ngày được phép đến thăm. Tất nhiên, nếu thằng bé muốn đến thì anh cứ để nó sang, còn nếu nó không muốn thì thôi. Nếu anh có ý kiến gì khác, có thể đề cập.”
Tô Thiển đã cạn kiên nhẫn. Lúc nãy dỗ con trai, cô đã nói khô cả miệng, không muốn tốn thêm thời gian với nam chính nữa. Còn chuyện yêu hận giữa nam nữ chính, cô chẳng muốn dây dưa. Làm xong những việc cần làm, cô còn phải sống cuộc đời của mình.
Giản Chiêm Ngôn lấy một chiếc thẻ từ trong túi áo ra, đặt lên bàn: “Đây là năm triệu, xem như tiền cô đã nuôi dạy thằng bé suốt bao năm qua.”
“Được, cảm ơn.” Tô Thiển không khách sáo, nhận lấy thẻ rất gọn gàng. Cô sẽ gửi số tiền này vào ngân hàng để dành cho Tô Dương.
Nói về công nuôi dưỡng, cũng là nguyên chủ đã làm, cô mấy ngày nay chẳng chăm sóc gì, cũng không thấy có mặt mũi nhận năm triệu này.
“Nếu cần tôi ký vào giấy tờ liên quan đến quyền giám hộ, tốt nhất báo trước một ngày. Tôi sẽ phối hợp hoàn toàn.”
Tô Thiển rất dễ nói chuyện. Cô chỉ muốn sắp xếp ổn thỏa cho đứa con trai “trên trời rơi xuống” này.
“Được.” Giản Chiêm Ngôn gật đầu, sau đó nói tiếp: “Cô còn yêu cầu gì khác không?”
Tô Thiển khẽ lắc tay, trong lòng cười thầm. Nam chính chắc tưởng cô sẽ đòi hỏi quá quắt, giờ thấy cô dễ nói chuyện như vậy, ngược lại lại cảm thấy có điều gì đáng nghi?
“Tôi chỉ có một yêu cầu, đó là đối xử tốt với thằng bé. Nó ở với tôi đã chịu nhiều khổ rồi.”
“Tất nhiên.” Giản Chiêm Ngôn nhìn về phía cửa phòng, ánh mắt tối lại: “Sao Tô Dương chưa ra?”
“Thằng bé đang thu dọn đồ.”
“Vậy chúng ta cứ quyết định như thế.” Tô Thiển nói xong đứng dậy, đưa tay ra. Giản Chiêm Ngôn bắt tay lại, coi như hai người đạt được thỏa thuận.
Tô Dương không muốn đi với Giản Chiêm Ngôn. Là Tô Thiển dỗ dành:
" Con cứ thử sống với ba một thời gian, mười ngày nửa tháng". Khi trở lại mẫu giáo, con có thể kể chuyện về ba với các bạn, sẽ không ai chê con không có ba nữa.
Tô Thiển còn nói: “Mẹ mãi mãi là nhà của con, lúc nào cũng có thể quay về...”
Dù Tô Dương có thông minh sớm cũng không nhận ra đây chỉ là kế hoãn binh của mẹ.
Trong suy nghĩ của Tô Thiển, Tô Dương chưa từng rời mẹ, nếu đến sống với ba, cuộc sống tốt hơn, chơi vui hơn, thì có thể cũng không muốn quay lại nữa.
Nếu thằng bé khóc đòi về, điều đó chỉ chứng tỏ cuộc sống ở nhà ba không ổn, lúc ấy cô có thể đón con về chăm sóc. Tất nhiên, Tô Thiển cho rằng khả năng sau thấp hơn. Nam chính tuy nhìn có vẻ lạnh lùng nhưng lại rất có trách nhiệm với đứa con trai bất ngờ này.
Thực ra Tô Dương chẳng có nhiều đồ, Tô Thiển chỉ giả vờ bảo con thu dọn để tiện nói chuyện với Giản Chiêm Ngôn. Kết quả khi cô quay lại phòng, thấy con trai nhét cả cái góc bàn bị rơi vào vali, nào là dây đèn, ốp điện thoại, mấy thứ lặt vặt đều nhồi hết vào.
“Tô Tiểu Dương, con có định mang cả tường chịu lực đi không đấy?”
Nghe mẹ hỏi, Tô Dương ngẩng đầu ngơ ngác: “Hả?”
Chỉ thấy cậu bé đẩy đống đồ trong vali sang một bên, cố chen ra một góc trống. Cậu vỗ vỗ chỗ đó:
“Tường chịu lực là gì ạ? Vẫn còn chỗ, con có thể mang thêm.”
Tô Thiển:...
Quả thật, tường chịu lực là khái niệm khó hiểu với một đứa trẻ.
Lúc rời đi, Tô Dương không muốn đi, cậu muốn ăn tối xong mới qua nhà ba nhưng Tô Thiển không mua đồ ăn, cũng không muốn đối diện với khuôn mặt lạnh lùng của nam chính.
“Không được đâu, mẹ còn việc phải làm, để ba đưa con đi ăn ngon nhé?”
Tô Dương bĩu môi, ngẩng đầu nhìn người bên cạnh, mong Giản Chiêm Ngôn giúp mình nói một câu.
Nhưng Giản Chiêm Ngôn chỉ kéo vali: “Đi thôi.”
Tô Dương buồn bã đi theo, lúc rời đi vẫn ngoái đầu nhìn lại, trong lòng nghĩ mình ở đó cùng lắm mười ngày! Rồi sẽ quay về với Tô Thiển thôi, Tô Thiển không thể sống thiếu cậu được.
Trên xe, Giản Chiêm Ngôn thấy rõ sự buồn bã của Tô Dương, đứa bé rất phụ thuộc vào mẹ. Nhớ lại cảnh Tô Thiển dứt khoát nhận năm triệu, lại gọn gàng giao phó mọi việc, lông mày anh hơi nhíu lại. Trong thương trường, người như vậy thường là kiểu nguy hiểm nhất. Bề ngoài thì đường hoàng, bên trong thì đầy mưu tính, tâm tư khó lường.
Ấn tượng đầu rất quan trọng. Giản Chiêm Ngôn vẫn nhớ lần đầu gặp Tô Thiển ngoài đường, cô đối với người già nói năng cộc cằn, không giống người có tính cách tốt.
Tô Thiển vốn nghĩ thái độ của mình sẽ để lại ấn tượng tốt, sau này không thân thiết thì cũng có thể duy trì quan hệ bình thường vì con. Ai ngờ sự ngay thẳng của cô lại khiến nam chính sinh nghi.
Tất nhiên, dù biết điều đó, Tô Thiển cũng sẽ không bận tâm. Nam chính không đáng để cô hao tâm tổn trí. Điều quan trọng là cô phải chuẩn bị tham gia cuộc thi sắp tới, ngành thời trang ở thế giới này còn nhiều thứ để cô học hỏi.
Sau khi tiễn Tô Dương đi, Tô Thiển nghỉ việc. Hiệu trưởng mẫu giáo sau khi điều tra rõ sự việc, biết Tô Dương đã đến sống với ba, sẽ không tiếp tục đi học ở đó nên đã chủ động hoàn trả học phí cho cô.
Số tiền học phí được trả lại cộng với tiền tiết kiệm của mình, Tô Thiển tính toán thấy đủ dùng cho chi phí khi tham gia cuộc thi nên bắt đầu chuẩn bị thật nghiêm túc. Thậm chí còn hăng hơn hồi thi đại học.
Tuy nhiên, cuộc sống yên ổn như vậy của cô chỉ kéo dài được ba ngày.
Đến trưa ngày thứ tư, Tô Thiển vừa ăn cơm xong thì nhận được một cuộc gọi lạ. Vừa nhấc máy thì đầu dây bên kia vang lên tiếng khóc của Tô Dương.
“Mẹ ơi, đến đón con đi, con muốn về nhà hu hu hu... Mẹ mau đến đón con aaaaaa...”
Trong điện thoại, Tô Dương khóc đến xé lòng, như thể bị ức hϊếp đến tột cùng.
Ánh mắt anh dừng lại trên bức tường sau tivi, nơi đó treo đầy ảnh chụp toàn là ảnh hai mẹ con. Anh đứng dậy bước tới xem. Từ ảnh đầy tháng, tròn trăm ngày đến sinh nhật bốn tuổi ăn bánh kem, ảnh gần như phủ kín cả bức tường. Tô Thiển đã ghi lại rất cẩn thận quá trình trưởng thành của Tô Dương.
Tô Dương như thể đang lớn lên từng chút một trước mắt anh.
Nhìn đứa trẻ đang cười rạng rỡ trong ảnh, nụ cười giống hệt mình, đáy mắt Giản Chiêm Ngôn ánh lên một tia dịu dàng. Tô Dương quá giống anh, anh đã chấp nhận sự thật mình có một đứa con trai.
Lúc này, cửa phòng mở ra, Tô Thiển bước ra ngoài. Giản Chiêm Ngôn liếc nhìn đồng hồ, không ngờ đã trôi qua hai mươi phút.
Giản Chiêm Ngôn trầm ngâm, rồi đi theo cô.
Ban công khu tập thể cũ rất rộng, Tô Thiển đặt một cái bàn nhỏ và vài chậu cây hoa ở đó. Dù sống không sung túc nhưng cô vẫn chăm chút cho cuộc sống.
“Tô Dương ở với anh, mỗi tháng tôi cần có hai ngày được phép đến thăm. Tất nhiên, nếu thằng bé muốn đến thì anh cứ để nó sang, còn nếu nó không muốn thì thôi. Nếu anh có ý kiến gì khác, có thể đề cập.”
Tô Thiển đã cạn kiên nhẫn. Lúc nãy dỗ con trai, cô đã nói khô cả miệng, không muốn tốn thêm thời gian với nam chính nữa. Còn chuyện yêu hận giữa nam nữ chính, cô chẳng muốn dây dưa. Làm xong những việc cần làm, cô còn phải sống cuộc đời của mình.
Giản Chiêm Ngôn lấy một chiếc thẻ từ trong túi áo ra, đặt lên bàn: “Đây là năm triệu, xem như tiền cô đã nuôi dạy thằng bé suốt bao năm qua.”
Nói về công nuôi dưỡng, cũng là nguyên chủ đã làm, cô mấy ngày nay chẳng chăm sóc gì, cũng không thấy có mặt mũi nhận năm triệu này.
“Nếu cần tôi ký vào giấy tờ liên quan đến quyền giám hộ, tốt nhất báo trước một ngày. Tôi sẽ phối hợp hoàn toàn.”
Tô Thiển rất dễ nói chuyện. Cô chỉ muốn sắp xếp ổn thỏa cho đứa con trai “trên trời rơi xuống” này.
“Được.” Giản Chiêm Ngôn gật đầu, sau đó nói tiếp: “Cô còn yêu cầu gì khác không?”
Tô Thiển khẽ lắc tay, trong lòng cười thầm. Nam chính chắc tưởng cô sẽ đòi hỏi quá quắt, giờ thấy cô dễ nói chuyện như vậy, ngược lại lại cảm thấy có điều gì đáng nghi?
“Tôi chỉ có một yêu cầu, đó là đối xử tốt với thằng bé. Nó ở với tôi đã chịu nhiều khổ rồi.”
“Thằng bé đang thu dọn đồ.”
“Vậy chúng ta cứ quyết định như thế.” Tô Thiển nói xong đứng dậy, đưa tay ra. Giản Chiêm Ngôn bắt tay lại, coi như hai người đạt được thỏa thuận.
Tô Dương không muốn đi với Giản Chiêm Ngôn. Là Tô Thiển dỗ dành:
" Con cứ thử sống với ba một thời gian, mười ngày nửa tháng". Khi trở lại mẫu giáo, con có thể kể chuyện về ba với các bạn, sẽ không ai chê con không có ba nữa.
Tô Thiển còn nói: “Mẹ mãi mãi là nhà của con, lúc nào cũng có thể quay về...”
Dù Tô Dương có thông minh sớm cũng không nhận ra đây chỉ là kế hoãn binh của mẹ.
Trong suy nghĩ của Tô Thiển, Tô Dương chưa từng rời mẹ, nếu đến sống với ba, cuộc sống tốt hơn, chơi vui hơn, thì có thể cũng không muốn quay lại nữa.
Nếu thằng bé khóc đòi về, điều đó chỉ chứng tỏ cuộc sống ở nhà ba không ổn, lúc ấy cô có thể đón con về chăm sóc. Tất nhiên, Tô Thiển cho rằng khả năng sau thấp hơn. Nam chính tuy nhìn có vẻ lạnh lùng nhưng lại rất có trách nhiệm với đứa con trai bất ngờ này.
Thực ra Tô Dương chẳng có nhiều đồ, Tô Thiển chỉ giả vờ bảo con thu dọn để tiện nói chuyện với Giản Chiêm Ngôn. Kết quả khi cô quay lại phòng, thấy con trai nhét cả cái góc bàn bị rơi vào vali, nào là dây đèn, ốp điện thoại, mấy thứ lặt vặt đều nhồi hết vào.
“Tô Tiểu Dương, con có định mang cả tường chịu lực đi không đấy?”
Nghe mẹ hỏi, Tô Dương ngẩng đầu ngơ ngác: “Hả?”
Chỉ thấy cậu bé đẩy đống đồ trong vali sang một bên, cố chen ra một góc trống. Cậu vỗ vỗ chỗ đó:
“Tường chịu lực là gì ạ? Vẫn còn chỗ, con có thể mang thêm.”
Tô Thiển:...
Quả thật, tường chịu lực là khái niệm khó hiểu với một đứa trẻ.
Lúc rời đi, Tô Dương không muốn đi, cậu muốn ăn tối xong mới qua nhà ba nhưng Tô Thiển không mua đồ ăn, cũng không muốn đối diện với khuôn mặt lạnh lùng của nam chính.
“Không được đâu, mẹ còn việc phải làm, để ba đưa con đi ăn ngon nhé?”
Tô Dương bĩu môi, ngẩng đầu nhìn người bên cạnh, mong Giản Chiêm Ngôn giúp mình nói một câu.
Nhưng Giản Chiêm Ngôn chỉ kéo vali: “Đi thôi.”
Tô Dương buồn bã đi theo, lúc rời đi vẫn ngoái đầu nhìn lại, trong lòng nghĩ mình ở đó cùng lắm mười ngày! Rồi sẽ quay về với Tô Thiển thôi, Tô Thiển không thể sống thiếu cậu được.
Trên xe, Giản Chiêm Ngôn thấy rõ sự buồn bã của Tô Dương, đứa bé rất phụ thuộc vào mẹ. Nhớ lại cảnh Tô Thiển dứt khoát nhận năm triệu, lại gọn gàng giao phó mọi việc, lông mày anh hơi nhíu lại. Trong thương trường, người như vậy thường là kiểu nguy hiểm nhất. Bề ngoài thì đường hoàng, bên trong thì đầy mưu tính, tâm tư khó lường.
Ấn tượng đầu rất quan trọng. Giản Chiêm Ngôn vẫn nhớ lần đầu gặp Tô Thiển ngoài đường, cô đối với người già nói năng cộc cằn, không giống người có tính cách tốt.
Tô Thiển vốn nghĩ thái độ của mình sẽ để lại ấn tượng tốt, sau này không thân thiết thì cũng có thể duy trì quan hệ bình thường vì con. Ai ngờ sự ngay thẳng của cô lại khiến nam chính sinh nghi.
Tất nhiên, dù biết điều đó, Tô Thiển cũng sẽ không bận tâm. Nam chính không đáng để cô hao tâm tổn trí. Điều quan trọng là cô phải chuẩn bị tham gia cuộc thi sắp tới, ngành thời trang ở thế giới này còn nhiều thứ để cô học hỏi.
Sau khi tiễn Tô Dương đi, Tô Thiển nghỉ việc. Hiệu trưởng mẫu giáo sau khi điều tra rõ sự việc, biết Tô Dương đã đến sống với ba, sẽ không tiếp tục đi học ở đó nên đã chủ động hoàn trả học phí cho cô.
Số tiền học phí được trả lại cộng với tiền tiết kiệm của mình, Tô Thiển tính toán thấy đủ dùng cho chi phí khi tham gia cuộc thi nên bắt đầu chuẩn bị thật nghiêm túc. Thậm chí còn hăng hơn hồi thi đại học.
Tuy nhiên, cuộc sống yên ổn như vậy của cô chỉ kéo dài được ba ngày.
Đến trưa ngày thứ tư, Tô Thiển vừa ăn cơm xong thì nhận được một cuộc gọi lạ. Vừa nhấc máy thì đầu dây bên kia vang lên tiếng khóc của Tô Dương.
“Mẹ ơi, đến đón con đi, con muốn về nhà hu hu hu... Mẹ mau đến đón con aaaaaa...”
Trong điện thoại, Tô Dương khóc đến xé lòng, như thể bị ức hϊếp đến tột cùng.
10
0
3 tháng trước
3 ngày trước
BÌNH LUẬN TRUYỆN (0)
