0 chữ
Chương 31
Chương 31: Cảm ơn huynh, Rick, ta cứ tưởng mình lại phải chết lần nữa rồi
“Rick...” Diệp Lam Tâm vừa mở mắt liền nhìn thấy hình dạng thú của Rick. Nhưng lần này, nàng không còn cảm thấy Bạch Xà ghê tởm nữa, mà vô cùng xúc động, thì ra ở thế giới thú nhân này, vẫn còn có người quan tâm nàng đến vậy.
Rick gϊếŧ đến đỏ cả mắt, đôi đồng tử nhạt màu ánh lên vẻ tàn nhẫn rực đỏ như máu. Nhưng vừa nghe thấy tiếng gọi của giống cái mình, đôi mắt đỏ lập tức chuyển lại thành màu lục nhạt, dịu dàng như nước như trước kia.
Chàng quay đầu trườn về phía giống cái của mình.
“Cảm ơn huynh, Rick, ta cứ tưởng mình lại phải chết lần nữa rồi...” Diệp Lam Tâm nghẹn ngào ôm lấy cái đầu rắn khổng lồ của chàng, cúi đầu hôn lên hàng chân mày và đôi mắt chàng.
Rick vừa mới nuốt vài con sói hoang, còn đang trong quá trình tiêu hóa nên không thể lập tức hóa thành hình người.
Ban đầu chàng còn lo hình dạng hiện tại sẽ dọa đến nàng, vì Tiểu Lam Tâm từng nói sợ động vật không có chân, hơn nữa hiện giờ toàn thân chàng dính đầy máu.
Nhưng khi thấy ánh mắt nàng tràn đầy thâm tình, còn chủ động hôn chàng, Rick chỉ cảm thấy ấm áp trong lòng.
Chàng thè lưỡi rắn ra, nhẹ nhàng liếʍ đi giọt lệ nơi khóe mắt nàng. Là lỗi của chàng, lẽ ra chàng nên lúc nào cũng ở bên bảo vệ nàng. Giống cái của chàng xinh đẹp như vậy, yếu ớt như thế, sao có thể chịu đựng được những hoảng loạn lớn đến vậy. Nước mắt của nàng quý giá đến nhường nào, từ nay về sau, chàng sẽ không để nàng phải rơi lệ nữa.
Trên tán cây bụi rậm, một nam tử tóc bạc đứng trên cành cây, lặng lẽ nhìn đôi nam nữ đang ôm nhau đắm đuối phía dưới. Trong đôi mắt tím ánh lên một tia cô tịch.
Trong ấn tượng của chàng, Bạch Xà luôn là một giống đực dịu dàng như nước. Thì ra Bạch Xà cũng có mặt tàn bạo giống như chàng... chỉ là sự tàn bạo của Bạch Xà là để bảo vệ nàng, còn sự tàn bạo của chàng chỉ vì sự tàn bạo mà thôi.
Giống cái ấy cũng không yếu đuối như chàng tưởng. Vì sinh tồn, nàng thực sự đang dùng tính mạng để chạy trốn. Sự sống đối với nàng quan trọng đến vậy sao? Là vì sợ sau khi mình chết đi, Rick sẽ đau lòng ư?
Nhưng mà... những điều đó thì liên quan gì đến chàng đâu? Xem kịch vui xong rồi thì rút đi là được... cần gì nghĩ nhiều đến thế. Khoé môi chàng khẽ cong lên, như đang giễu cợt chính mình.
Một cái chớp mắt, nam tử tóc bạc biến mất vào không trung.
“Tiểu Lam Tâm, đừng sợ, sau này ta sẽ bảo vệ nàng thật tốt.” Rick sau khi tiêu hóa gần xong đã hóa thành bán thú hình. Cái đầu rắn biến thành gương mặt tuấn tú, bàn tay nhẹ nhàng lau đi nước mắt nơi khóe mắt nàng, ôm nàng thật chặt.
Rick gϊếŧ đến đỏ cả mắt, đôi đồng tử nhạt màu ánh lên vẻ tàn nhẫn rực đỏ như máu. Nhưng vừa nghe thấy tiếng gọi của giống cái mình, đôi mắt đỏ lập tức chuyển lại thành màu lục nhạt, dịu dàng như nước như trước kia.
Chàng quay đầu trườn về phía giống cái của mình.
“Cảm ơn huynh, Rick, ta cứ tưởng mình lại phải chết lần nữa rồi...” Diệp Lam Tâm nghẹn ngào ôm lấy cái đầu rắn khổng lồ của chàng, cúi đầu hôn lên hàng chân mày và đôi mắt chàng.
Rick vừa mới nuốt vài con sói hoang, còn đang trong quá trình tiêu hóa nên không thể lập tức hóa thành hình người.
Nhưng khi thấy ánh mắt nàng tràn đầy thâm tình, còn chủ động hôn chàng, Rick chỉ cảm thấy ấm áp trong lòng.
Chàng thè lưỡi rắn ra, nhẹ nhàng liếʍ đi giọt lệ nơi khóe mắt nàng. Là lỗi của chàng, lẽ ra chàng nên lúc nào cũng ở bên bảo vệ nàng. Giống cái của chàng xinh đẹp như vậy, yếu ớt như thế, sao có thể chịu đựng được những hoảng loạn lớn đến vậy. Nước mắt của nàng quý giá đến nhường nào, từ nay về sau, chàng sẽ không để nàng phải rơi lệ nữa.
Trên tán cây bụi rậm, một nam tử tóc bạc đứng trên cành cây, lặng lẽ nhìn đôi nam nữ đang ôm nhau đắm đuối phía dưới. Trong đôi mắt tím ánh lên một tia cô tịch.
Giống cái ấy cũng không yếu đuối như chàng tưởng. Vì sinh tồn, nàng thực sự đang dùng tính mạng để chạy trốn. Sự sống đối với nàng quan trọng đến vậy sao? Là vì sợ sau khi mình chết đi, Rick sẽ đau lòng ư?
Nhưng mà... những điều đó thì liên quan gì đến chàng đâu? Xem kịch vui xong rồi thì rút đi là được... cần gì nghĩ nhiều đến thế. Khoé môi chàng khẽ cong lên, như đang giễu cợt chính mình.
Một cái chớp mắt, nam tử tóc bạc biến mất vào không trung.
“Tiểu Lam Tâm, đừng sợ, sau này ta sẽ bảo vệ nàng thật tốt.” Rick sau khi tiêu hóa gần xong đã hóa thành bán thú hình. Cái đầu rắn biến thành gương mặt tuấn tú, bàn tay nhẹ nhàng lau đi nước mắt nơi khóe mắt nàng, ôm nàng thật chặt.
1
0
1 ngày trước
15 giờ trước
BÌNH LUẬN TRUYỆN (0)
