TruyệnWiki

nơi chia sẽ truyện miễn phí

0 chữ

Chương 2
Chương 2

Bạch Hạc nói: "Sợ nên ngất rồi."

Sư Tuyệt giơ ngón tay cái lên: "Anh làm gì cô ta thế mà lại có thể dọa cô ta ngất đi được?"

Ánh mắt Bạch Hạc dừng lại trên khuôn mặt bất tỉnh của Nguyễn Lê càng thêm phức tạp: "Hình như là bị hung thú dọa ngất."

Sư Tuyệt lộ ra một tia kinh ngạc: "Hung thú dọa ngất? Chẳng phải cô ta thích ăn thịt hung thú nhất đó sao?"

Bạch Hạc lắc đầu: "Không rõ, trước hết cứ đưa cô ta về đã. Nếu cô ta thật sự chết ở đây thì chúng ta cũng sẽ mất mạng."

Sư Tuyệt lùi lại một bước nhỏ: "Người là do anh làm ngất, anh kéo cô ta về đi."

Nói xong, anh liền biến thân thành một con sư tử đột biến màu vàng óng rồi bay nhanh đi mất. Bụi bay mù mịt phủ lên mặt Bạch Hạc.

Bạch Hạc không nói nên lời mà lau mặt, rồi sau đó nhìn chằm chằm người phụ nữ đang ngất xỉu trên mặt đất. Trên mặt cô lúc này dính đầy bụi vừa nãy do Sư Tuyệt làm lúc bay lên, khuôn mặt trắng tuyết lấm lem một mảng xám xịt. Rõ ràng là một khuôn mặt đáng ghét, sao bây giờ nhìn lại có thêm vài phần ngốc nghếch nhỉ?

Bạch Hạc bị chính ý nghĩ vừa rồi của mình làm cho ghê tởm. Anh cố ý vớt người lên rồi vác trên vai điên cuồng lắc lư.

Nguyễn Lê mơ thấy mình đang ở trên một chiếc thuyền nhỏ giữa mặt biển sóng gió dữ dội. Chiếc thuyền bị sóng lớn đánh tới, vô cùng chòng chành. Cô nắm chặt boong thuyền, sợ mình bị sóng đánh bay.

Bạch Hạc thực sự nghi ngờ Nguyễn Lê có phải đang cố ý trả thù mình hay không, nếu không sao cô có thể vừa giật cục giật cục như người nghiện đồng thời còn dùng tay siết chặt thịt ở eo mình.

Bạch Hạc tự nhận là tính cách còn khá chu đáo, nhưng giờ cũng thực sự bực bội. Vừa về đến nhà, anh liền ném người lên ghế sofa.

Nguyễn Lê đang mơ thấy mình bị một con sóng lớn vô tình cuốn phăng xuống biển, sợ hãi đến mức bừng tỉnh.

Cô đối diện với đôi mắt đầy tức giận và châm chọc của Bạch Hạc, nhưng theo bản năng lại kinh ngạc bởi đôi đồng tử trắng bạc của anh. Làm sao lại có người sở hữu đôi mắt màu nhạt trong suốt đến thế, giống như sương hoa mùa đông, tinh xảo tuyệt luân, mờ mịt mà thanh lãnh.

Bạch Hạc thấy cô lúc này ngây ngốc, vẻ ác ý trong lòng càng sâu. Thế nhưng, tiếng mắng chửi ghét bỏ trong tưởng tượng vẫn chưa vang lên, ngược lại là một lời khen lẩm bẩm: "Đôi mắt thật xinh đẹp."

Trong mắt Bạch Hạc xẹt qua một tia kinh ngạc. Anh mím môi lạnh lùng nhìn dáng vẻ si mê anh của Nguyễn Lê lúc này. Có nên nói là kỹ thuật diễn của cô thật sự quá đỉnh không?

2

0

2 tuần trước

1 tuần trước

BÌNH LUẬN TRUYỆN (0)

ảnh đại diện

NỘI QUI BÌNH LUẬN
1 Không được chèn link trang khác vào.
2 Không văng tục trong bình luận.
3 Nội dung bình luận tối đa 255 ký tự.
4 Không chèn hình vào trong bình luận.
5 Sai qui định quá 5 lần sẽ bị khóa acc.