0 chữ
Chương 24
Chương 24: Bắt chó bắt chó!
Cửa vừa đóng, trong sân trống không.
Đồ Triều Tịch cắn một miếng bánh bao: "Em biết mấy giờ con chó đó đến?"
Đồ Yểu gật đầu.
Con chó này đã nhòm ngó cô rồi, mỗi ngày dường như chấm công đúng giờ.
Đồ Yểu vừa gặm ngô vừa chờ, vừa gặm xong một cái, bỗng nhiên!
Ngoài cửa có một tiếng hắt hơi gần như không nghe được vang lên!
Đồ Yểu lập tức cảnh giác ngẩng đầu, trong ánh mắt nghi ngờ của mọi người lặng lẽ đi tới cửa, thò đầu ra.
Giây tiếp theo, ánh mắt ngây người.
Chân núi phía sau sân, một con chó màu đen nâu lông bóng mượt đang chạy rón rén về phía này!
Đồ Yểu: !
"Nó đến rồi!"
Không khí không hiểu sao bỗng nhiên căng thẳng, cả đám người không dám thở mạnh, tất cả đều nhìn chằm chằm vào cửa.
[Tôi thật sự phục rồi. Tôi không đi làm kiếm tiền, ngồi đây xem hai người bắt chó.]
[Ai hiểu, mẹ tôi bảo tôi đi cất quần áo.]
[Còn căng thẳng hơn phim trinh thám tôi xem gần đây.]
Cách đó không xa, chó lai sói mục tiêu rõ ràng và kiên định chạy tới, quen đường quen lối vào sân.
Trong không khí tỏa ra mùi thơm đậm đà. Nó ngẩng đầu lên, thấy một con gà hun khói thơm phức bóng loáng treo trên xà nhà!
Mắt thường có thể thấy mắt chó lai sói trở nên hưng phấn!
Một giây hưng phấn, một giây lại có vẻ do dự.
Nó lắc đầu, một túi gấm màu chàm giấu dưới lông thú như ẩn như hiện.
Mấy giây sau, cuối cùng vẫn là hưng phấn chiếm ưu thế, cái đuôi lắc lư càng vui vẻ hơn.
Đồ Yểu chăm chú nhìn không chớp mắt. Đêm hôm đó cô không thấy rõ, bây giờ nhìn, con chó này trông còn khá có khí thế!
Hừ, dù có khí thế thì thế nào! Tiếp theo còn không phải bị cô khống chế lại trông cửa!
Hố đào ở vị trí cách cửa sân nửa mét, chỉ cần nó tiến lên một bước, chắc chắn sẽ rơi xuống!
Đồ Yểu đếm ngược, chờ nó rơi xuống hố.
Nhưng trăm triệu không ngờ tới, chỉ còn thiếu một bước, con chó bỗng nhiên dừng lại!
Đôi mắt tròn vo của chó lai sói quét một vòng bốn phía, sau đó cúi đầu xuống, mũi thò ra trước, ngửi ngửi...
Giây tiếp theo, nó trực tiếp đi vòng qua hố lớn!
[Vãi đạn! Con chó này thành tinh rồi!]
[Chết cười, mau nhìn em gái, vẻ mặt cực sốc của em ấy.]
Cả người Đồ Yểu đều choáng váng.
Biết nó thông minh, nhưng không ngờ sẽ thông minh như vậy!
Hố cũng ngửi ra được à?
Nhìn chó lai sói thành thạo chạy xuống dưới xà nhà, sắp đạp lên ghế để với gà hun khói, Đồ Yểu cuối cùng không nhịn được nữa!
Nếu cô mà không đấu thắng cả con chó, quả thực vô cùng nhục nhã!
May mà cô còn giữ lại chiêu cuối!
Nanh Sói đã nhảy lên ghế, nửa thân trên nhảy lên xà nhà, chỉ chút nữa là cắn được gà hun khói!
Gà hun khói bỗng rụt lại phía sau, bị một sợi dây mảnh gần như không thể nhìn thấy kéo qua!
Miệng cắn vào không khí!
Đồng thời, chân của cái ghế mà nó đang đạp bắt đầu lung lay, Nanh Sói lập tức dựng tai. Nó là chó lai sói ưu tú, không hề sợ hãi chút nào, định nhảy về phía sau!
Cái nhảy này, vừa hay nhảy vào lòng Đồ Yểu!
Hiện trường im lặng như tờ.
Tất cả mọi người: ...
Nanh Sói: ...
Nó quay đầu nhìn, đối mặt với ánh mắt nguy hiểm của Đồ Yểu.
"Mày chạy đi! Mày chạy nữa đi! Con chó thối tha nhà mày! Còn nghiện ăn cắp à?"
Nanh Sói rõ ràng nhận ra cô, động tác giãy giụa lập tức cứng lại, giây tiếp theo, ánh mắt ngượng nghịu nhìn đây nhìn đó, hai tai cũng cụp xuống.
"Hừ! Đừng có giả vờ tội nghiệp với tao!"
Đồ Yểu ôm chặt nó, mặt mày hung dữ lẩm bẩm ôm vào nhà.
Đồ Triều Tịch lấy lại tinh thần trước tiên, đưa dây xích bên tay qua.
Sau đó anh nhìn em gái anh vì thắng được con chó mà vô cùng đắc ý, đeo cho con chó ngượng nghịu kia cái vòng cổ.
"Cách" một tiếng, thắng bại đã định.
Nhất thời làm tất cả mọi người tỉnh giấc!
[Hay lắm, thật sự để cô ấy bắt được!]
[Tốt tốt tốt, em gái vừa đào hố vừa để lại chiêu dự phòng, năng lực hành động và mưu kế thân thủ đều hạng nhất!]
[??? Sao phòng phát sóng trực tiếp bỗng nhiên có nhiều người vậy!]
Đạo diễn vội vã đi xem một cái, vừa nhìn, suýt nữa thì hưng phấn đến nỗi co giật!
Trong tình huống không ai chú ý, phòng phát sóng trực tiếp thực sự đột phá mốc chục triệu!
Mà chục triệu khán giả này tập thể vô cùng căng thẳng xem một cô gái nhỏ bắt chó!
[Thật sự, đạo diễn lạy em gái một cái đi.]
Đạo diễn thật sự muốn quỳ xuống trước Đồ Yểu...
Tối hôm đó, Nanh Sói nằm ở cửa lớn, con mắt tròn vo nhìn Đồ Yểu đi qua đi lại.
Nó lắc đầu, dây xích trên đầu kêu keng keng.
Chó lai sói ưu tú có khả năng chạy trốn nhất định, huống chi nó là một con chó lai sói ưu tú được huấn luyện cấp độ cao.
Nanh Sói nắm chắc thời cơ, đang chuẩn bị thoát ra, nhưng bỗng nhiên, mũi nó ngửi thấy một mùi thơm!
Miệng nó há ra, nước miếng rơi xuống ào ạt.
Đồ Yểu hơi ghét bỏ, nhưng vì con chó này đã là chó canh cửa của cô, cô vẫn cầm bát đưa qua.
"Cơm xương, ăn no rồi trông cửa cho tốt, nghe thấy chưa!"
Nanh Sói liếʍ nước miếng một cái, lập tức vùi đầu vào bát.
Lộ ra một sợi dây đỏ nhỏ, loáng thoáng giấu trong lông thú.
Dưới dây đỏ treo một túi gấm, bị thứ gì đó bên trong chống thành hình vuông.
Đồ Yểu hơi tò mò, đưa tay sờ một cái.
Chó lai sói lập tức ngẩng đầu, hai mắt sáng ngời nhìn cô.
Đồ Yểu vội rút tay, to tiếng nói: "Tao không định lấy đồ của mày đâu nhé! Ăn đi!"
Nhưng chó lai sói bỗng như nhớ ra điều gì, dùng sức cọ đầu vào cô một cách lấy lòng, rồi ngẩng đầu mình lên, đẩy túi gấm vào tay cô.
Đồ Yểu liên tục đẩy chó ra, nghiêm túc nói: "Không được không được."
Cô là người có giới hạn cuối đó được không!
Làm sao có thể lấy đồ của một con chó.
Chó lai sói rõ ràng hơi thất vọng, im lặng một lúc, cúi đầu tiếp tục liếʍ bát.
Đồ Yểu lười đoán suy nghĩ của một con chó.
Trước khi ngủ cô lại đi qua nhìn một cái, đã ăn xong, bát liếʍ sạch sẽ.
Bây giờ khí thế uy nghiêm ngồi xổm ở cửa, như một người lính canh gác.
"... Cũng khá nghe lời đó."
...
Đêm khuya, Tư Trì nhìn thời gian, nhẹ nhàng gọi một tiếng: "Nanh Sói?"
Ngoài cửa không có động tĩnh gì.
Sáng hôm sau, anh ngăn lại cơn ho, cố nhịn sự khó chịu ở ngực, khoác áo ngoài ra cửa, đi thẳng xuống núi.
Đồ Triều Tịch cắn một miếng bánh bao: "Em biết mấy giờ con chó đó đến?"
Đồ Yểu gật đầu.
Con chó này đã nhòm ngó cô rồi, mỗi ngày dường như chấm công đúng giờ.
Đồ Yểu vừa gặm ngô vừa chờ, vừa gặm xong một cái, bỗng nhiên!
Ngoài cửa có một tiếng hắt hơi gần như không nghe được vang lên!
Đồ Yểu lập tức cảnh giác ngẩng đầu, trong ánh mắt nghi ngờ của mọi người lặng lẽ đi tới cửa, thò đầu ra.
Giây tiếp theo, ánh mắt ngây người.
Chân núi phía sau sân, một con chó màu đen nâu lông bóng mượt đang chạy rón rén về phía này!
Đồ Yểu: !
"Nó đến rồi!"
Không khí không hiểu sao bỗng nhiên căng thẳng, cả đám người không dám thở mạnh, tất cả đều nhìn chằm chằm vào cửa.
[Tôi thật sự phục rồi. Tôi không đi làm kiếm tiền, ngồi đây xem hai người bắt chó.]
[Còn căng thẳng hơn phim trinh thám tôi xem gần đây.]
Cách đó không xa, chó lai sói mục tiêu rõ ràng và kiên định chạy tới, quen đường quen lối vào sân.
Trong không khí tỏa ra mùi thơm đậm đà. Nó ngẩng đầu lên, thấy một con gà hun khói thơm phức bóng loáng treo trên xà nhà!
Mắt thường có thể thấy mắt chó lai sói trở nên hưng phấn!
Một giây hưng phấn, một giây lại có vẻ do dự.
Nó lắc đầu, một túi gấm màu chàm giấu dưới lông thú như ẩn như hiện.
Mấy giây sau, cuối cùng vẫn là hưng phấn chiếm ưu thế, cái đuôi lắc lư càng vui vẻ hơn.
Đồ Yểu chăm chú nhìn không chớp mắt. Đêm hôm đó cô không thấy rõ, bây giờ nhìn, con chó này trông còn khá có khí thế!
Hừ, dù có khí thế thì thế nào! Tiếp theo còn không phải bị cô khống chế lại trông cửa!
Đồ Yểu đếm ngược, chờ nó rơi xuống hố.
Nhưng trăm triệu không ngờ tới, chỉ còn thiếu một bước, con chó bỗng nhiên dừng lại!
Đôi mắt tròn vo của chó lai sói quét một vòng bốn phía, sau đó cúi đầu xuống, mũi thò ra trước, ngửi ngửi...
Giây tiếp theo, nó trực tiếp đi vòng qua hố lớn!
[Vãi đạn! Con chó này thành tinh rồi!]
[Chết cười, mau nhìn em gái, vẻ mặt cực sốc của em ấy.]
Cả người Đồ Yểu đều choáng váng.
Biết nó thông minh, nhưng không ngờ sẽ thông minh như vậy!
Hố cũng ngửi ra được à?
Nhìn chó lai sói thành thạo chạy xuống dưới xà nhà, sắp đạp lên ghế để với gà hun khói, Đồ Yểu cuối cùng không nhịn được nữa!
Nếu cô mà không đấu thắng cả con chó, quả thực vô cùng nhục nhã!
Nanh Sói đã nhảy lên ghế, nửa thân trên nhảy lên xà nhà, chỉ chút nữa là cắn được gà hun khói!
Gà hun khói bỗng rụt lại phía sau, bị một sợi dây mảnh gần như không thể nhìn thấy kéo qua!
Miệng cắn vào không khí!
Đồng thời, chân của cái ghế mà nó đang đạp bắt đầu lung lay, Nanh Sói lập tức dựng tai. Nó là chó lai sói ưu tú, không hề sợ hãi chút nào, định nhảy về phía sau!
Cái nhảy này, vừa hay nhảy vào lòng Đồ Yểu!
Hiện trường im lặng như tờ.
Tất cả mọi người: ...
Nanh Sói: ...
Nó quay đầu nhìn, đối mặt với ánh mắt nguy hiểm của Đồ Yểu.
"Mày chạy đi! Mày chạy nữa đi! Con chó thối tha nhà mày! Còn nghiện ăn cắp à?"
Nanh Sói rõ ràng nhận ra cô, động tác giãy giụa lập tức cứng lại, giây tiếp theo, ánh mắt ngượng nghịu nhìn đây nhìn đó, hai tai cũng cụp xuống.
"Hừ! Đừng có giả vờ tội nghiệp với tao!"
Đồ Yểu ôm chặt nó, mặt mày hung dữ lẩm bẩm ôm vào nhà.
Đồ Triều Tịch lấy lại tinh thần trước tiên, đưa dây xích bên tay qua.
Sau đó anh nhìn em gái anh vì thắng được con chó mà vô cùng đắc ý, đeo cho con chó ngượng nghịu kia cái vòng cổ.
"Cách" một tiếng, thắng bại đã định.
Nhất thời làm tất cả mọi người tỉnh giấc!
[Hay lắm, thật sự để cô ấy bắt được!]
[Tốt tốt tốt, em gái vừa đào hố vừa để lại chiêu dự phòng, năng lực hành động và mưu kế thân thủ đều hạng nhất!]
[??? Sao phòng phát sóng trực tiếp bỗng nhiên có nhiều người vậy!]
Đạo diễn vội vã đi xem một cái, vừa nhìn, suýt nữa thì hưng phấn đến nỗi co giật!
Trong tình huống không ai chú ý, phòng phát sóng trực tiếp thực sự đột phá mốc chục triệu!
Mà chục triệu khán giả này tập thể vô cùng căng thẳng xem một cô gái nhỏ bắt chó!
[Thật sự, đạo diễn lạy em gái một cái đi.]
Đạo diễn thật sự muốn quỳ xuống trước Đồ Yểu...
Tối hôm đó, Nanh Sói nằm ở cửa lớn, con mắt tròn vo nhìn Đồ Yểu đi qua đi lại.
Nó lắc đầu, dây xích trên đầu kêu keng keng.
Chó lai sói ưu tú có khả năng chạy trốn nhất định, huống chi nó là một con chó lai sói ưu tú được huấn luyện cấp độ cao.
Nanh Sói nắm chắc thời cơ, đang chuẩn bị thoát ra, nhưng bỗng nhiên, mũi nó ngửi thấy một mùi thơm!
Miệng nó há ra, nước miếng rơi xuống ào ạt.
Đồ Yểu hơi ghét bỏ, nhưng vì con chó này đã là chó canh cửa của cô, cô vẫn cầm bát đưa qua.
"Cơm xương, ăn no rồi trông cửa cho tốt, nghe thấy chưa!"
Nanh Sói liếʍ nước miếng một cái, lập tức vùi đầu vào bát.
Lộ ra một sợi dây đỏ nhỏ, loáng thoáng giấu trong lông thú.
Dưới dây đỏ treo một túi gấm, bị thứ gì đó bên trong chống thành hình vuông.
Đồ Yểu hơi tò mò, đưa tay sờ một cái.
Chó lai sói lập tức ngẩng đầu, hai mắt sáng ngời nhìn cô.
Đồ Yểu vội rút tay, to tiếng nói: "Tao không định lấy đồ của mày đâu nhé! Ăn đi!"
Nhưng chó lai sói bỗng như nhớ ra điều gì, dùng sức cọ đầu vào cô một cách lấy lòng, rồi ngẩng đầu mình lên, đẩy túi gấm vào tay cô.
Đồ Yểu liên tục đẩy chó ra, nghiêm túc nói: "Không được không được."
Cô là người có giới hạn cuối đó được không!
Làm sao có thể lấy đồ của một con chó.
Chó lai sói rõ ràng hơi thất vọng, im lặng một lúc, cúi đầu tiếp tục liếʍ bát.
Đồ Yểu lười đoán suy nghĩ của một con chó.
Trước khi ngủ cô lại đi qua nhìn một cái, đã ăn xong, bát liếʍ sạch sẽ.
Bây giờ khí thế uy nghiêm ngồi xổm ở cửa, như một người lính canh gác.
"... Cũng khá nghe lời đó."
...
Đêm khuya, Tư Trì nhìn thời gian, nhẹ nhàng gọi một tiếng: "Nanh Sói?"
Ngoài cửa không có động tĩnh gì.
Sáng hôm sau, anh ngăn lại cơn ho, cố nhịn sự khó chịu ở ngực, khoác áo ngoài ra cửa, đi thẳng xuống núi.
6
0
1 tháng trước
5 giờ trước
BÌNH LUẬN TRUYỆN (0)
