TruyệnWiki

nơi chia sẽ truyện miễn phí

0 chữ

Chương 12
Chương 12: Em ấy chỉ mới 9 tuổi, em ấy có thể nói dối được sao!

Thêm dầu vào lửa cái gì, có tin tôi chết ngay tại chỗ cho anh xem không!

Đồ Triều Tịch bất ngờ đối mặt với ánh mắt oán trách của cô.

Anh cau mày: "Làm gì vậy, khóc xong rồi à?"

[Thông báo thanh tiến độ: 4.]

Đồ Yểu: ...

Căn bản không thể trông cậy vào anh!

Cô nhìn ống kính vẫn đang hoạt động... Đây đâu phải là ống kính!

Đây quản thực là hàng triệu cái miệng có thể chửi đứt tương lai của anh cả hời này, chửi mất mạng sống của cô!

Đồ Yểu nỗ lực bình tĩnh lại, không được, mình vẫn còn cứu được!

Cô hít mũi, im lặng hai giây, rồi nghiêm túc gật đầu trước ống kính, lại nâng giấy bút trong tay lên.

"Khóc xong rồi, anh ký tên cho em đi anh trai."

Khi lời nói vừa dứt, các cư dân mạng trong phòng phát sóng trực tiếp đang chửi bới sôi nổi đột nhiên ngây người.

[? Cái... Cái gì? Ký tên?]

[Không phải nói là bị Đồ Triều Tịch làm khóc sao, sao lại còn xin chữ ký?]

Đồ Triều Tịch cũng ngây người.

Cô gái ngẩng đầu, đôi mắt giống hệt như anh đang nhìn anh đầy mong đợi.

Có lẽ là hiếm khi được nhìn lại dáng vẻ ngoan ngoãn của đứa em gái này, lại có lẽ là hai chữ "anh trai" thật sự dễ nghe.

Đầu ngón tay anh vô thức cọ xát, do dự một lúc, cuối cùng vẫn không biết cố gắng mà nhận lấy cuốn vở nháp khô khốc này, tìm một chỗ trống chật chội trong đống toán sai bét nhè.

Ký tên.

Anh ký xong vội vã bực bội vẫy tay: "Lấy đi lấy đi!"

Đồ Yểu quay đầu nhét vở vào túi của Đinh Đại Bàn, ngẩng đầu cười "he he".

"Cảm ơn anh trai!"

Ánh mắt Đồ Triều Tịch một thoáng phức tạp, chết tiệt, quả thực ngoan chết mất.

Chết mất hơn nữa là anh lại cực nghiền kiểu này!

Vô thức, dường như anh cũng cong khóe môi một chút.

Một giây sau anh trở lại lạnh lùng, thì thầm mắng một tiếng: "... Ngốc chết đi được."

Phòng phát sóng trực tiếp thuận lợi gõ ra một hàng dấu hỏi.

[??? Tình huống gì vậy? Sao lại còn cười?]

[Em gái này không phải là fan của Đồ Triều Tịch chứ?]

[??? Đồ Triều Tịch thật sự còn có fan à?]

[Có lẽ là vậy. Nhưng tôi đoán em gái này vẫn chưa biết Đồ Triều Tịch đã dính phốt, vừa tra thì ngôi làng này tên là thôn Tiên Hạc, trạm thông tin cũng mới xây năm ngoái, cả thôn không quá ba chiếc TV, thông tin chậm ít nhất hai tháng.]

[Vậy có ai mau tới nói với em gái, đổi người mà thích đi!]

[Không phải, bây giờ trọng điểm là chuyện này sao! Trọng điểm là em gái này chắc chắn không phải do anh Đồ của chúng tôi làm khóc!]

Trong sân, đạo diễn và một đám nhân viên thấy cảnh này cũng bối rối.

Nhìn tình hình này, không chỉ không phải Đồ Triều Tịch làm khóc, mà còn là Đồ Triều Tịch dỗ dành được người ta.

Vậy nếu không phải anh, thì...

Đạo diễn cau mày, nói nhẹ nhàng: "Là Tiểu Mao à, vừa nãy tại sao lại khóc?"

Tại sao khóc?

Đồ Yểu hừ một tiếng, ánh mắt quay một vòng, thuận lợi đối mặt với người đang trốn sau lưng đạo diễn không dám lộ mặt.

Không cần nghĩ cũng biết ai đã ném cái nồi to bay lên đầu anh cả hời của cô, kéo theo cô phải vật lộn trên ranh giới sinh tử.

Lại là anh! Cục đá ngáng chân!

Đồ Yểu ghi thù lắm, giây tiếp theo vô cùng thuận tay chỉ qua.

Giọng trong veo nói: "Vì anh ta nói làng chúng tôi là nơi rách nát!"

Mọi người sửng sốt, vô thức nhìn theo hướng cô chỉ.

Sau đó thấy Mã Trí Viễn đang trốn sau lưng đạo diễn, vẻ mặt đắc ý tức thì cứng lại.

"Thầy... Mã?"

"Cô nhóc đừng nói bậy! Tôi... Tôi nói khi nào!"

Mã Trí Viễn hoàn toàn không ngờ đống lửa này còn có thể đốt trở lại trên người mình, lập tức phản bác.

"Mọi người đừng tin nó!"

Đồ Yểu: "Anh có nói, không tin hỏi Đại Bàn!"

Cô quay đầu vỗ thằng nhóc mập vẫn đang khóc: "Phải không, Đại Bàn!"

Đinh Đại Bàn đã khóc nghẹn, ngẩng đầu vẻ mặt ngơ ngác.

Cậu vốn trí nhớ không tốt, một bài thơ ngũ ngôn phải học một tuần vẫn chưa chắc thuộc được, khóc một hồi như vậy đã quên tại sao khóc rồi.

Nhưng Đồ Tiểu Mao trí nhớ tốt, cách thức ở chung giữa hai người bọn họ chính là Đồ Tiểu Mao nói cái gì thì chính là như vậy.

Thấy Đồ Yểu đang tỏ vẻ thề thốt tự tin đầy đủ chỉ về phía đối diện.

Vậy nên lag hai giây, cậu cũng nghẹn ngào chỉ qua.

Cậu lớn tiếng nói: "... Phải! Chú ấy nói làng chúng cháu là nơi rách nát!"

Mã Trí Viễn: ...

"Nhóc cũng nói bậy!"

Trong mắt Mã Trí Viễn hiện lên một chút chột dạ, la lên: "Chỉ hai đứa trẻ choai choai, ai biết một ngày mấy đứa nó nói dối bao nhiêu lần."

Đồ Yểu không chịu, lập tức kéo Đinh Đại Bàn lên: "Em ấy mới 9 tuổi, em ấy có thể nói dối được sao!"

Đinh Đại Bàn cũng lập tức không phục theo: "Đồ Tiểu Mao mới 18 tuổi, chị ấy có thể nói dối được sao!"

Đồ Yểu: "Anh không chỉ nói làng chúng tôi là nơi rách nát, anh còn nói muốn đổi chỗ quay chương trình, bảo bố Đại Bàn xử lý Đại Bàn!"

Đinh Đại Bàn: "Đúng! Chú không chỉ nói làng chúng cháu là nơi rách nát, chú còn nói muốn đổi chỗ quay chương trình, bảo bố cháu xử lý cháu!"

Hai người khí thế hung hăng, một hát một phụ họa, Mã Trí Viễn tức đủ rồi.

Anh ta vội quay đầu níu lấy đạo diễn: "Đạo diễn, anh đừng tin bọn chúng!"

Anh ta nói xong cố ý liếc mắt nhìn Đồ Triều Tịch: "Cô bé này là fan của thầy Đồ, có thể biết tôi với thầy Đồ không hợp, nên..."

Anh ta vẫn muốn đổ lỗi lên đầu Đồ Triều Tịch, nhưng lời còn chưa nói xong.

Một giọng nữ sâu kín vang lên.

"... Nhưng vừa nãy không phải thầy Mã đã yêu cầu đạo diễn muốn đổi chỗ quay chương trình sao?"

Sắc mặt Mã Trí Viễn tức thì cứng lại, quay đầu nhìn, là Văn Ngữ vừa nãy từ đầu đến giờ không nói một tiếng.

Cô ấy nói xong lập tức cúi đầu giả chết.

Giây tiếp theo, lại một giọng sâu kín theo sau.

"Ừm, tôi cũng nghe thấy."

Là Giang Dã vừa nãy từ đầu đến giờ không nói một tiếng.

Thanh niên ôm đàn guitar nhìn đồng hồ, ánh mắt đờ đẫn một cách cứng nhắc bổ sung: "9 giờ 5 phút 31 giây."

Nói xong anh ấy cũng cúi đầu giả chết.

Mã Trí Viễn: ...

Đầy bụng những lời muốn tranh cãi cứ thế kẹt trong cổ họng.

Anh ta vô thức quay đầu, quả nhiên, tất cả mọi người có mặt đều đổi sắc mặt.

Quay đầu nữa, quả nhiên, sắc mặt đạo diễn cũng vô cùng nghiêm túc, nhìn anh ta với ánh mắt xem xét.

Trong lòng Mã Trí Viễn giật thót một cái, không cần nghĩ cũng biết, những mánh khóe nhỏ của anh ta đã bị nhìn thấu.

Sắc mặt anh ta suy sụp lắp bắp: "... Tôi... tôi chỉ là nhất thời mau mồm."

Anh ta là vì kí©h thí©ɧ Đồ Triều Tịch mới mỉa mai anh bị lưu đày đến nơi rách nát này, nào biết cô nhóc chết tiệt này sẽ bám lấy ba chữ đó không buông.

"Vừa nãy nó còn ném thịt hun khói vào tôi! Chân tôi bây giờ vẫn còn khập khiễng!"

5

0

1 tháng trước

2 ngày trước

BÌNH LUẬN TRUYỆN (0)

ảnh đại diện

NỘI QUI BÌNH LUẬN
1 Không được chèn link trang khác vào.
2 Không văng tục trong bình luận.
3 Nội dung bình luận tối đa 255 ký tự.
4 Không chèn hình vào trong bình luận.
5 Sai qui định quá 5 lần sẽ bị khóa acc.