TruyệnWiki

nơi chia sẽ truyện miễn phí

0 chữ

Chương 30
Chương 30

Sát ý cuồn cuộn nổi lên, nhìn Hạ Uyên Thần nhấp xong chén trà, đôi mắt Mộ Dung Trạm đã giăng đầy tơ máu, gân xanh trên mu bàn tay nổi rõ.

Chính lúc nhóm ảnh vệ muốn đưa kẻ thù của hắn đi, Mộ Dung Trạm thật sự bùng nổ, hắn không muốn giở vờ nữa, không muốn Hạ Uyên Thần có cơ hội gả sang Sở quốc.

Bởi vì...

Hắn sợ...

Sợ người ấy vì cứu hắn lại một lần nữa rơi vào tay Hạ Uyên Thần.

Sợ người ấy vì bảo vệ hắn mà đến cả cả thân thể lẫn tính mạng đều có thể đem ra đánh đổi.

Chỉ cần nghĩ mỗi đêm người ấy bị Hạ Uyên Thần giày vò trong chiếu ngục, hắn đều hận chính mình vô năng, đến nhát kiếm cuối đời cũng là người ấy gánh thay.

Chỉ cần không còn Hạ Uyên Thần, Sở quốc vẫn còn, mẫu hậu vẫn sống, người ấy càng không thể gặp chuyện.

Vậy mà, giữa đường vẫn nảy sinh biến cố.

Hắn lại lần nữa để Hạ Uyên Thần trốn thoát.

Để có lại cơ hội, quả thực đã không còn dễ dàng.

*

Trong thư phòng, bức tranh thứ mười chín được treo lên, Mộ Dung Trạm lại trải phẳng mặt giấy mới, nhưng lần này hắn không hạ bút ngay, trong đầu lại đang mường tưởng lại cảnh tượng lúc ấy, cái lúc mà Hạ Uyên Thần ngã vực.

Chuyện này không giống kiếp trước.

Mộ Dung Tram Cau mày, kiếp trước, rõ ràng người đi cùng Hạ Uyên Thần vừa gặp hắn đã lập tức bán đứng chủ tử, chứ không phải tử sĩ chung thành như kiếp này.

Hắn nhớ, kẻ ấy vừa trao Hạ Uyên Thần cho hắn, đang tiến lên chuẩn bị gỡ mặt nạ, đã bị chính Mộ Dung Trạm hắn cho thủ hạ bắn tiễn diệt khẩu.

Có vẻ như chính kẻ ấy cũng không ngờ được kết cục này, hai mắt mở lớn, mặt nạ chưa kịp tháo, cứ thế loạng choạng lùi về sát vách rồi gieo mình xuống vực.

Trong vô thức, tay hắn đã hoạ lại chính chân dung người này, kỳ lạ là vừa dừng bút, hai tay hắn bỗng run rẩy, đồng tử giãn ra, cán bút trong tay cầm không vững, rơi xuống mặt bức tranh, vấn bẩn một góc vai người trong tranh.

Mộ Dung Trạm vội vàng treo nó lên, đặt cạnh mười chín bức tranh kia, hắn nhìn kỹ nét môi, đường viền cằm, đôi tai...

Không, không thể nào... sao có thể... sao có thể?

Toàn thân lạnh toát, Mộ Dung Trạm thật sự không dám tin, hắn hoảng hốt gỡ một bức tranh xuống, sửa khuôn mặt mỹ nam trong tranh thành đeo mặt nạ, che bớt đi một nửa dung nhan diễm lệ.

Hoàn thành, Mộ Dung Trạm còn chưa hết run, hắn gắng gượng đặt hai bức tranh cạnh nhau, chính khoảnh khắc này, bầu trời bỗng dưng sụp đổ.

Mộ Dung Trạm sợ hãi lui lại, toàn bộ sức lực như bị rút cạn, hắn ngã ngồi trên đất, hai hàng nước mắt lăn dài.

"Kiều nhi."

15

0

2 tháng trước

2 ngày trước

BÌNH LUẬN TRUYỆN (0)

ảnh đại diện

NỘI QUI BÌNH LUẬN
1 Không được chèn link trang khác vào.
2 Không văng tục trong bình luận.
3 Nội dung bình luận tối đa 255 ký tự.
4 Không chèn hình vào trong bình luận.
5 Sai qui định quá 5 lần sẽ bị khóa acc.