0 chữ
Chương 24
Chương 24
"Sao có thể?" Chẳng cần suy nghĩ, Ảnh Nhị đã buột miệng thốt ra, sau đó lại hối hận.
Lời phủ định này đúng là trái với lương tâm.
Ảnh Tam nhếch môi.
Lạnh lùng liếc Ảnh Nhị một cái.
Tốt nhất là như vậy!
Ở phía đối diện, Bạch Kiều cười khẽ, hai má núm xinh xinh hiện ra, cậu đưa một tay chống nhẹ thái dương, mái tóc đen dài liền chảy theo sườn nghiêng góc má.
"Vậy huynh cứ nhìn ta mãi làm gì?"
Nói xong, Bạch Kiều còn chớp mắt, nụ cười càng xán lạn hơn, tay kia dùng ngón trỏ chấm nhẹ lên mi tâm của Ảnh Nhị, rồi... từ từ... từ từ... trượt xuống... dừng ở chóp mũi.
Tai Ảnh Nhị ù đi, ngoài tiếng tim đập ra thì không nghe thấy gì cả, mùi hoa nhài rất nhẹ, thoang thoảng phất qua chóp mũi, hắn nhanh tay chộp lấy bàn tay nghịch ngợm kia, nuốt khan một ngụm.
Còn chưa nắm chắc, Ảnh Tam đã đứng phắt dậy, dứt cái móng heo kia ra khỏi bàn tay nhỏ nhắn của đệ đệ nhà mình, nghiến răng đứng chắn giữa hai người.
"Lão Nhị, chú ý chừng mực."
Bất ngờ bị kéo ra sau, Bạch Kiều chưa quen với thể lực của người biết võ công, cứ như vậy theo quán tính loạng choạng lùi lại, lưng đập trúng cột giường, đau đến ứa nước mắt.
Cái tên ca ca đáng ghét này, không biết gì thì đừng có nhảy vào.
Từ hồi học mẫu giáo, Bạch Kiều đã xứng danh là bảo bối đáng yêu nhất trường, không chỉ bé gái, bé trai ai ai cũng thích ngồi cạnh, còn hay lén hôn trộm vào má cậu nữa.
Lần nào Bạch Kiều ngồi học cũng phải ôm má, tránh cho nụ hôn rơi xuống bất ngờ, rồi đúng quy trình sẽ có tên nào đó nhảy ra đòi cậu chịu trách nhiệm, chả thế mà cô giáo kêu cậu vỗ tay theo các bạn, cậu cũng không chịu làm.
Càng lớn lên, khuôn mặt bầu bĩnh của Bạch Kiều cũng thon gọn hơn, nhưng cấp độ đáng yêu thì chẳng giảm tí nào, thậm chí còn theo chiều hướng tăng mạnh.
Da trắng, môi đỏ, má núm xinh xinh, đôi mắt long lanh biết cười, hơi cong môi một chút, lại ngọt ngào gọi hai tiếng ca ca, đảm bảo đối phương sẽ moi tiền móc ví ra bằng sạch.
Quan sát Ảnh Nhị nãy giờ, tuy chưa rõ hắn là ai, nhưng cậu đảm bảo, hắn cũng có hảo cảm với mình.
Không phải đến bước đường cùng, Bạch Kiều cũng không đem cái kế hèn này ra sử dụng.
Không nói bản thân, ít nhất là vì cái ông ca ca hờ ngốc nghếch kia đi.
Cậu mà lộ, hắn cũng đừng hòng sống.
Hi sinh đến vậy rồi, thế mà đồ ngốc này lại xông ra phá đám.
Tức chết cậu mà!
Lời phủ định này đúng là trái với lương tâm.
Ảnh Tam nhếch môi.
Lạnh lùng liếc Ảnh Nhị một cái.
Tốt nhất là như vậy!
Ở phía đối diện, Bạch Kiều cười khẽ, hai má núm xinh xinh hiện ra, cậu đưa một tay chống nhẹ thái dương, mái tóc đen dài liền chảy theo sườn nghiêng góc má.
"Vậy huynh cứ nhìn ta mãi làm gì?"
Nói xong, Bạch Kiều còn chớp mắt, nụ cười càng xán lạn hơn, tay kia dùng ngón trỏ chấm nhẹ lên mi tâm của Ảnh Nhị, rồi... từ từ... từ từ... trượt xuống... dừng ở chóp mũi.
Tai Ảnh Nhị ù đi, ngoài tiếng tim đập ra thì không nghe thấy gì cả, mùi hoa nhài rất nhẹ, thoang thoảng phất qua chóp mũi, hắn nhanh tay chộp lấy bàn tay nghịch ngợm kia, nuốt khan một ngụm.
Còn chưa nắm chắc, Ảnh Tam đã đứng phắt dậy, dứt cái móng heo kia ra khỏi bàn tay nhỏ nhắn của đệ đệ nhà mình, nghiến răng đứng chắn giữa hai người.
Bất ngờ bị kéo ra sau, Bạch Kiều chưa quen với thể lực của người biết võ công, cứ như vậy theo quán tính loạng choạng lùi lại, lưng đập trúng cột giường, đau đến ứa nước mắt.
Cái tên ca ca đáng ghét này, không biết gì thì đừng có nhảy vào.
Từ hồi học mẫu giáo, Bạch Kiều đã xứng danh là bảo bối đáng yêu nhất trường, không chỉ bé gái, bé trai ai ai cũng thích ngồi cạnh, còn hay lén hôn trộm vào má cậu nữa.
Lần nào Bạch Kiều ngồi học cũng phải ôm má, tránh cho nụ hôn rơi xuống bất ngờ, rồi đúng quy trình sẽ có tên nào đó nhảy ra đòi cậu chịu trách nhiệm, chả thế mà cô giáo kêu cậu vỗ tay theo các bạn, cậu cũng không chịu làm.
Càng lớn lên, khuôn mặt bầu bĩnh của Bạch Kiều cũng thon gọn hơn, nhưng cấp độ đáng yêu thì chẳng giảm tí nào, thậm chí còn theo chiều hướng tăng mạnh.
Quan sát Ảnh Nhị nãy giờ, tuy chưa rõ hắn là ai, nhưng cậu đảm bảo, hắn cũng có hảo cảm với mình.
Không phải đến bước đường cùng, Bạch Kiều cũng không đem cái kế hèn này ra sử dụng.
Không nói bản thân, ít nhất là vì cái ông ca ca hờ ngốc nghếch kia đi.
Cậu mà lộ, hắn cũng đừng hòng sống.
Hi sinh đến vậy rồi, thế mà đồ ngốc này lại xông ra phá đám.
Tức chết cậu mà!
6
0
2 tháng trước
1 tuần trước
BÌNH LUẬN TRUYỆN (0)
