TruyệnWiki

nơi chia sẽ truyện miễn phí

0 chữ

Chương 24
Chương 24

“Nhưng không sao, dù chúng ta không thể cùng lớn lên, tôi vẫn có thể đánh dấu cô… Cô nhìn xem, dù cô đã kết hôn, với bệnh tình như của cô, hẳn là Alpha của cô chưa từng đánh dấu cô đúng không?”

Lục Linh Ngữ hít hà gương mặt cô ấy, khi đôi môi gần chạm vào má, trong sự né tránh của cô ấy, cô ta đột ngột dừng lại, đắm chìm trong hương tin tức tố Omega tỏa ra từ tuyến của Sở Mộ Khanh.

Cơn hen suyễn của Sở Mộ Khanh trở nên nghiêm trọng hơn bởi những lời lải nhải của Lục Linh Ngữ. Nếu như lúc nãy cô ấy còn gắng gượng giữ tỉnh táo để không ngất xỉu.

Thì lúc này, cô ấy đã hoàn toàn kiệt sức, bước chân loạng choạng, trước mắt tối đen.

Cô ấy không còn nghe được Lục Linh Ngữ đang nói gì nữa.

“Hương tuyết tùng... thật dễ chịu.” Lục Linh Ngữ nhắm mắt, vẻ mặt say mê: “Chất ngăn cách của cô đã mất tác dụng trước mặt tôi rồi. Nửa tiếng nữa, cô sẽ cưỡng ép bước vào kỳ phát tình. Hãy để tôi đánh dấu cô đi.”

“Cô nói xem, giờ chúng ta nên đến khách sạn? Hay đến nhà tôi?”

“Đến nhà tôi đi.” Ánh mắt Lục Linh Ngữ gần như phát cuồng: “Lần đầu tiên của cô, nên chính thức một chút…”

Cô ta đưa tay lên, định chạm vào khuôn mặt của Sở Mộ Khanh.

Nhưng ngay khoảnh khắc đó, một tiếng “Rầm!” vang lên—

Khuôn mặt cô ta bất ngờ bị ai đó tung một cú đấm mạnh.

Lục Linh Ngữ đầu óc choáng váng trong ba giây, nhìn rõ người vừa đến.

Là một người phụ nữ.

Mặc áo sơ mi trắng, quần bò, giày thể thao trắng, tuổi còn khá trẻ.

Nhìn qua, dường như là một nữ sinh viên đại học muốn “anh hùng cứu mỹ nhân,” vì quá kích động mà khuôn mặt trắng trẻo thanh tú của cô đỏ bừng lên.

Xét về cách ăn mặc, có vẻ là người bình thường, toàn bộ quần áo trên người không quá hai trăm nghìn, đều là hàng chợ.

Lục Linh Ngữ giơ tay, lau vết máu ở khóe miệng.

Lực đánh cũng khá mạnh, cơn đau lại càng kí©h thí©ɧ sự cuồng loạn trong cô ta.

Lâm Hi sau khi đánh xong, vì đây là lần đầu tiên cô ra tay với người khác, nên mãi sau mới cảm nhận được cơn đau dần lan ra ở các khớp ngón tay.

Lục Linh Ngữ cười lạnh, ánh mắt tối tăm nhìn cô, chỉ vào mặt mình: “Thích đánh tôi lắm phải không? Có muốn tiếp tục không?”

Lâm Hi vừa rồi thấy có người quấy rối Sở Mộ Khanh, cô lập tức lao đến. Nghe thấy lời người phụ nữ kia nói về việc muốn đánh dấu Sở Mộ Khanh, máu cô như sôi lên.

Dù cô không quá quen thuộc với thế giới này, vì vừa mới đến.

Nhưng cô hiểu rõ việc một Omega bị một Alpha đánh dấu có ý nghĩa gì. Nếu một Alpha cưỡng ép đánh dấu khi Omega không đồng ý, thì khác gì hành vi cưỡиɠ ɧϊếp?

Cô không có bất kỳ suy nghĩ nào đặc biệt với Sở Mộ Khanh, nhưng điều đó không có nghĩa là cô cho phép người khác bắt nạt Omega danh nghĩa của mình.

Nhưng cô không ngờ, người phụ nữ xa lạ này sau khi bị đánh, không những không phản kháng, mà còn tiếp tục khıêυ khí©h.

Lâm Hi nhíu mày, cô nghiêng đầu, vừa hay thấy bảo vệ từ thang máy không xa đi lên.

Cô vẫy tay: “Xin chào.”

Hai bảo vệ vội vàng chạy tới.

Một nhân viên an ninh nhìn quanh một lượt, hỏi: “Ở đây có người gây rối sao?”

Lâm Hi chỉ vào người phụ nữ lạ, lạnh lùng nói: “Người này quấy rối vợ tôi. Làm ơn gọi cảnh sát.”

Nói xong, cô bước đến chỗ Sở Mộ Khanh đang dựa vào tường, cẩn thận vòng tay ôm eo cô.

Lúc này, Sở Mộ Khanh đã mất gần như toàn bộ ý thức. Việc người lạ tiếp cận khiến cô ấy vô cùng cảnh giác, cô ấy cố dùng một tay đang bám tường để kháng cự.

Lâm Hi lại nhẹ nhàng nói vào tai cô ấy: “Sở Mộ Khanh, là tôi đây.”

Kỳ lạ thay, dù thính giác đã mất, nhưng lúc này Sở Mộ Khanh lại nghe rõ ràng giọng nói của Lâm Hi.

Những lời an ủi dịu dàng của cô khiến thần kinh căng thẳng của Sở Mộ Khanh bất giác thả lỏng trong giây lát.

Dù cảm nhận được bàn tay của đối phương đặt ở eo mình, cô ấy cũng không có phản ứng kháng cự.

“Yên tâm, sẽ không ai có thể làm tổn thương cô.”

Lâm Hi nói từng chữ một: “Mọi thứ đã có tôi.”

Lục Linh Ngữ đứng tại chỗ, nheo mắt nhìn cảnh tượng trước mắt. Ánh mắt cô ta thoáng hiện lên sự ghen tị, nhưng ngay lập tức trở lại bình thường.

Cô ta không hề tỏ ra hoảng loạn, ngược lại còn nhếch môi cười nhẹ.

“Cô thật sự kết hôn với một kẻ vô dụng sao?” Lục Linh Ngữ nhìn chằm chằm vào Sở Mộ Khanh: “Cô ta có thể cho cô được gì chứ?”

19

0

3 tháng trước

2 ngày trước

BÌNH LUẬN TRUYỆN (0)

ảnh đại diện

NỘI QUI BÌNH LUẬN
1 Không được chèn link trang khác vào.
2 Không văng tục trong bình luận.
3 Nội dung bình luận tối đa 255 ký tự.
4 Không chèn hình vào trong bình luận.
5 Sai qui định quá 5 lần sẽ bị khóa acc.