TruyệnWiki

nơi chia sẽ truyện miễn phí

0 chữ

Chương 25
Chương 25

"Anh kêu bồi bàn mang thêm một phần nữa là được mà."

Cô còn chưa ăn no đâu!

Đáng ghét! Christine đỏ mặt, siết chặt khăn trải bàn dưới bàn tay. Bị cô thẳng thừng từ chối khiến hắn vừa thẹn vừa giận.

"Anh muốn em đút cho anh!"

"Chậc…" Đúng là tiểu thiếu gia được chiều sinh hư mà!

Nể tình Christine là người trả tiền bữa nay, Trì Âm kiên nhẫn gắp một miếng thịt đút cho hắn.

Miếng bít tết vừa vào miệng, đôi tai Christine đỏ bừng. Hắn ngẩn người, nhai một lúc lâu mà không nỡ nuốt xuống.

Trên đỉnh đầu, một sợi tóc trắng dựng đứng, trông ngốc nghếch vô cùng.

A Âm đã đút thịt cho hắn…

Hơn nữa, cô còn dùng chính chiếc nĩa mà mình vừa ăn để đút cho hắn.

Đầu bếp ở đây làm bò bít tết gì mà cho lắm đường vậy, ngọt đến mức hắn sắp xỉu rồi này!

Quá đáng thật!

Ngọt thế này lỡ A Âm bị nghiện đồ ngọt thì sao!

Dưới ánh đèn rực rỡ, gương mặt điển trai của Christine dường như cũng phát sáng. Đôi mắt vàng lấp lánh tràn đầy cảm xúc, dịu dàng nhìn Trì Âm.

Nhưng ngay lúc ấy, hắn trông thấy cô đặt chiếc nĩa vừa đút mình xuống bàn.

“...”

Christine bỗng sững người, như thể vừa bị sét đánh giữa trời quang. Ngay cả sợi tóc trắng vốn dựng đứng trên đầu cũng ủ rũ rũ xuống.

"A Âm!"

Christine nuốt vội miếng bò bít tết trong miệng, tức tối nói:

"Có phải em ghét bỏ nước miếng của anh không?!"

Đúng thế.

Trì Âm mặt không đổi sắc, vươn tay sờ lên gò má nóng rực của Christine. Nói bằng giọng ngọt ngào nhưng lại chẳng ăn nhập với suy nghĩ trong đầu:

"Ai nói vậy, em chỉ là ăn no rồi thôi."

Christine nghi ngờ nhìn cô, rồi bỗng nhiên nhướn mày, ngang bướng đề nghị:

"Vậy bây giờ em hôn anh đi!"

Hắn ngập ngừng một chút, sau đó bổ sung đầy ngang ngược:

"Phải hôn môi!"

Trì Âm liếc mắt nhìn xung quanh, cười tủm tỉm:

"Nhiều người thế này, về nhà rồi nói sau."

Tính cách của Christine vốn rất sĩ diện, chắc chắn sẽ không làm ầm lên ở đây.

Quả nhiên, Christine nhìn quanh một lượt, chần chừ gật đầu:

"Vậy về rồi em phải nhớ hôn anh!"

Trì Âm mỉm cười gật đầu, trong lòng thầm nghĩ: Ngốc thật, về đến nơi rồi thì ai mà biết chuyện gì sẽ xảy ra chứ!

Sau bữa tối, không biết Christine kiếm đâu ra một chiếc siêu xe sang trọng nhưng thấp thoáng nét khiêm tốn. Hắn gần như kéo Trì Âm vào ghế phụ, nhấn mạnh:

"Em ở đâu? Anh đưa em về."

Christine một tay đặt lên vô lăng, một tay chống đầu. Ánh mắt nóng rực của hắn dán chặt vào Trì Âm, như thể muốn soi ra từng biểu cảm nhỏ nhất trên mặt cô.

Dù đã bên nhau cả một ngày, nhưng đến tận bây giờ, hắn vẫn cảm thấy không thực.

Người từng bị lừa dối sẽ luôn nhạy cảm hơn người bình thường, mà Christine lại càng đặc biệt nhạy cảm.

Thấy có tài xế miễn phí, Trì Âm cũng không nghĩ nhiều, tiện thể báo địa chỉ nhà trọ tạm thời cho hắn.

Vừa nghe thấy địa chỉ ở gần Học viện Liên Bang, Christine hơi khựng lại, sau đó lẳng lặng lái xe về hướng đó.

Thật hay giả, đến nơi là biết ngay.

Nếu A Âm còn dám lừa hắn…

Đôi mắt vàng lộng lẫy của Christine lập tức tối sầm lại.

Trong đầu hắn thậm chí đã hiện lên cảnh tượng Tu Tư ngoan ngoãn quỳ bên kệ giày, dựng thẳng đôi tai mèo, chờ Trì Âm về nhà.

Christine bất giác siết chặt vô lăng, ánh mắt trở nên lạnh lùng.

Hôm nay nhất định phải tận mắt kiểm tra xem trong nhà A Âm có nuôi nam sủng nào không!

Nửa tiếng sau, xe dừng lại.

Trì Âm vừa bước xuống, Christine lập tức theo sát, thậm chí còn quên đóng cửa xe.

Nhìn tòa nhà cũ kỹ, xập xệ trước mặt, Christine nhíu chặt mày, sắc mặt khó coi vô cùng.

Khu này nằm ở vùng hẻo lánh, đèn cảm ứng hoạt động chập chờn, hành lang tối om. Thậm chí chẳng có nổi một chiếc thang máy trọng lực, lan can cầu thang thì han gỉ. Tóm lại, trông nguy hiểm vô cùng.

Con gái mà ở đây… thực sự an toàn sao?

Trì Âm không hề hay biết những suy nghĩ trong lòng Christine. Cô bước lên tầng thượng, quét mống mắt mở khóa, rồi đẩy cửa vào.

Cửa vừa mở, Christine lập tức cảnh giác. Hắn vượt qua Trì Âm, xông thẳng vào phòng và bắt đầu rà soát khắp nơi.

Ở cửa không có lính gác…

Trong phòng khách…

Trong phòng tắm….

Nhà bếp…. cũng chẳng thấy ai.

Christine hài lòng gật đầu, nhưng vẫn không yên tâm.

Hắn lập tức bước nhanh vào phòng ngủ, mở tủ quần áo, thậm chí còn thò đầu vào ngó nghiêng, ngửi ngửi.

Rất tốt, không có ai trốn trong này, cũng không có mùi của đàn ông khác.

Sau một lượt kiểm tra kỹ lưỡng, tóc Christine rối tung lên, nhưng khuôn mặt lại rạng rỡ vui vẻ.

10

0

2 tháng trước

4 ngày trước

BÌNH LUẬN TRUYỆN (0)

ảnh đại diện

NỘI QUI BÌNH LUẬN
1 Không được chèn link trang khác vào.
2 Không văng tục trong bình luận.
3 Nội dung bình luận tối đa 255 ký tự.
4 Không chèn hình vào trong bình luận.
5 Sai qui định quá 5 lần sẽ bị khóa acc.