0 chữ
Chương 30
Chương 30
Lúc này, Bí thư Ngô vừa ăn tối xong, đang nhâm nhi chén rượu với đĩa lạc rang. Thấy Đường Uyển xách rượu đến, ông cười hiền, bảo cô ngồi xuống.
“Mục đích của cháu, ta đều hiểu cả. Được về đoàn tụ với gia đình là chuyện tốt, ta mong tất cả trí thức đều có thể quay về. Cán bộ trong làng cũng đều nghĩ vậy, sẽ không làm khó cháu.” – Lời ông nói thật lòng. Thôn họ vốn đang yên bình, vì có trí thức về mà phát sinh bao nhiêu rắc rối.
Không nói đâu xa, vụ vừa rồi là do ký túc xá trí thức gây ra, còn kéo theo cả Trần Chí Cương vào. May mà họ Trần ở làng này chỉ có hai hộ, nếu nhiều hơn thì khó mà xử lý êm thấm.
Có được lời xác nhận này, Đường Uyển hoàn toàn yên tâm. Tán gẫu vài câu, rồi cô đến tìm Nghênh Xuân chơi.
“Sắp về thành rồi, tối nay ngủ lại với tớ đi?” – Nghênh Xuân kéo cô không buông.
Không chỉ nguyên chủ, chính Đường Uyển cũng rất thích tính cách thẳng thắn, hoạt bát của cô bạn này. Nghĩ một lúc, cô gật đầu ở lại ngủ cùng.
“Sắp thành công nhân rồi, thích thật đấy.” – Nghênh Xuân thở dài, hơi ghen tị.
“Chú cậu không có cách gì sao? Làm học việc cũng được, vào được rồi thì kiểu gì sau cũng thành chính thức.” – Đường Uyển hỏi.
Nghênh Xuân thở dài một hơi, nếu có cách thì đã không để cô ấy đi xem mắt người ta rồi.
Nghe nói nhà cô ấy sắp gả cô ấy cho Vương Kiến Dương ở làng bên, Đường Uyển hơi khựng lại. Cái tên này không phải nhân vật vô danh, trong nguyên tác, anh ta cũng là một nhân vật phụ quan trọng.
Sau khi bỏ khoán chung, Vương Kiến Dương là nhóm đầu tiên ra ngoài làm ăn buôn bán, trở thành “vạn nguyên hộ” – triệu phú thời đó. Sau này lên An Dương mở công ty, nhờ duyên mà quen Dương Khải Minh, rồi được anh ta giới thiệu gặp nữ chính. Cuối cùng cùng nhau đầu tư mở xưởng, nhưng vì bị nữ chính hại nên cả hai đều bị bắt. Dương Khải Minh chỉ bị cách chức, còn Vương Kiến Dương mất mạng.
Thế giới này thật nhỏ. Quay qua quay lại, Đường Uyển lại "dính" vào Vương Kiến Dương.
Nhưng thực ra, anh ta cũng không phải người xấu, thậm chí sau khi phát tài còn làm không ít việc thiện. Nếu không bị nữ chính hãm hại, biết đâu sau này còn lọt vào danh sách những người giàu nhất.
Giờ Dương Khải Minh đã vào tù, ít nhất cũng cả chục năm không ra. Đừng nói phó thị trưởng, đến chức phó trưởng thôn cũng đừng mơ. Nghênh Xuân giờ cũng biết rõ bản chất của Diệp Giai Dĩnh, nếu cô ấy đến với Vương Kiến Dương, thì anh ta sẽ không bao giờ hợp tác với nữ chính nữa, có khi nhờ vậy mà tránh được bi kịch.
“Mục đích của cháu, ta đều hiểu cả. Được về đoàn tụ với gia đình là chuyện tốt, ta mong tất cả trí thức đều có thể quay về. Cán bộ trong làng cũng đều nghĩ vậy, sẽ không làm khó cháu.” – Lời ông nói thật lòng. Thôn họ vốn đang yên bình, vì có trí thức về mà phát sinh bao nhiêu rắc rối.
Không nói đâu xa, vụ vừa rồi là do ký túc xá trí thức gây ra, còn kéo theo cả Trần Chí Cương vào. May mà họ Trần ở làng này chỉ có hai hộ, nếu nhiều hơn thì khó mà xử lý êm thấm.
Có được lời xác nhận này, Đường Uyển hoàn toàn yên tâm. Tán gẫu vài câu, rồi cô đến tìm Nghênh Xuân chơi.
“Sắp về thành rồi, tối nay ngủ lại với tớ đi?” – Nghênh Xuân kéo cô không buông.
“Sắp thành công nhân rồi, thích thật đấy.” – Nghênh Xuân thở dài, hơi ghen tị.
“Chú cậu không có cách gì sao? Làm học việc cũng được, vào được rồi thì kiểu gì sau cũng thành chính thức.” – Đường Uyển hỏi.
Nghênh Xuân thở dài một hơi, nếu có cách thì đã không để cô ấy đi xem mắt người ta rồi.
Nghe nói nhà cô ấy sắp gả cô ấy cho Vương Kiến Dương ở làng bên, Đường Uyển hơi khựng lại. Cái tên này không phải nhân vật vô danh, trong nguyên tác, anh ta cũng là một nhân vật phụ quan trọng.
Sau khi bỏ khoán chung, Vương Kiến Dương là nhóm đầu tiên ra ngoài làm ăn buôn bán, trở thành “vạn nguyên hộ” – triệu phú thời đó. Sau này lên An Dương mở công ty, nhờ duyên mà quen Dương Khải Minh, rồi được anh ta giới thiệu gặp nữ chính. Cuối cùng cùng nhau đầu tư mở xưởng, nhưng vì bị nữ chính hại nên cả hai đều bị bắt. Dương Khải Minh chỉ bị cách chức, còn Vương Kiến Dương mất mạng.
Nhưng thực ra, anh ta cũng không phải người xấu, thậm chí sau khi phát tài còn làm không ít việc thiện. Nếu không bị nữ chính hãm hại, biết đâu sau này còn lọt vào danh sách những người giàu nhất.
Giờ Dương Khải Minh đã vào tù, ít nhất cũng cả chục năm không ra. Đừng nói phó thị trưởng, đến chức phó trưởng thôn cũng đừng mơ. Nghênh Xuân giờ cũng biết rõ bản chất của Diệp Giai Dĩnh, nếu cô ấy đến với Vương Kiến Dương, thì anh ta sẽ không bao giờ hợp tác với nữ chính nữa, có khi nhờ vậy mà tránh được bi kịch.
8
0
2 tháng trước
5 ngày trước
BÌNH LUẬN TRUYỆN (0)
