TruyệnWiki

nơi chia sẽ truyện miễn phí

0 chữ

Chương 28
Chương 28

Bên này, Nghênh Xuân cũng hỏi Đường Uyển cảm nghĩ về anh họ của mình.

Cảm nghĩ? Đường Uyển sững người – chẳng lẽ cô vừa trải qua một buổi xem mắt mà không hề hay biết? Nhớ lại ánh mắt dò xét của Tú Xuân lúc nãy, bảo sao…

“A Xuân, chắc tôi sắp được về thành phố, nên chưa từng nghĩ đến chuyện tìm đối tượng ở đây.” – Đường Uyển nghĩ đến bữa trưa thịnh soạn, giờ còn trả lại được không?

“Tôi biết mà. Tôi chỉ là thấy anh Vĩnh Thắng vừa mới qua kỳ thi tuyển, có thể chọn về làm ở An Dương. Tất nhiên, nếu cậu không thích thì thôi, tôi chỉ thấy hai người cùng tuổi, tư tưởng cũng hợp nhau nên mới nói. Đừng cảm thấy áp lực nha.” – Nghênh Xuân thấy Đường Uyển lúng túng, vội vàng nói đỡ.

Đường Uyển gật đầu cảm kích:

“Tôi vẫn còn nhỏ, thật lòng chưa tính đến chuyện lập gia đình.”

Nói đùa à, cô mới mười tám, vẫn còn là baby đó nhé. Cô còn định học đại học, sau này ra trường mới nghĩ tới chuyện cưới xin cũng chưa muộn. Có duyên thì cưới, không thì sống độc thân, đâu phải cứ phải lấy chồng.

Nghênh Xuân thì không nghĩ thế. Với người trong thôn, mười tám đâu còn nhỏ. Nhà cô ấy còn sắp xếp xem mắt, nếu hợp thì cuối năm cưới luôn.

Chỉ có thể nói là môi trường sống khác nhau, tư tưởng cũng khác. Không ai sai cả. Đường Uyển không khuyên Nghênh Xuân kết hôn muộn, nhưng cũng không vì người khác nói mà cưới sớm.

Về đến thôn Thượng Đường, Đường Uyển lấy vải và bánh đào đưa cho A Xuân:

“Tôi không biết may nên không dám phá hỏng vải này. Cậu tìm người có tay nghề tốt mà may nhé. Còn bánh đào, một túi cho anh hai em, túi kia gửi giúp tôi cho Hồ Học Quân. Đừng từ chối, mọi người giúp tôi quá nhiều, có chừng này còn thấy ngại, từ chối nữa là không xem tôi là bạn rồi.”

Nghe đến thế, Nghênh Xuân không thể chối, mang đồ về nhà. Sau khi kể lại chuyện với ông nội, Bí thư Ngô phì phà rít hai hơi thuốc, giọng trầm xuống:

“Vậy thì cứ nhận đi. Nghe nói nhà đồng chí Đường lo cho cô ấy công việc ở thành phố?”

“Cũng có người nói vậy, mà chưa chắc thật đâu ạ. Ông, không phải ông không chịu viết giấy xác nhận cho cô ấy đấy chứ?” – Nghênh Xuân cố ý hỏi dò.

“Nếu nhà người ta sắp xếp được thì đơn vị sẽ gửi điện báo về hợp tác xã. Viết hay không chẳng phải do ông.” – Ông lườm cháu gái một cái, rồi nhìn Ngô Vĩnh Kiệt, lắc đầu: “Cháu còn đứng đây làm gì? Không phải định đưa bánh cho Hồ Học Quân sao?”

“À, con đi ngay đây!” – Ngô Vĩnh Kiệt nhanh tay cầm lấy túi bánh, chuồn mất dạng.

Đặt đồ đạc đâu vào đấy xong, thấy mấy người vẫn chưa về, Đường Uyển dứt khoát vào không gian đi dạo một vòng. Thời gian gần đây, cô chẳng khác nào một con chuột nhắt, hễ thấy cây ăn quả nào là tiện tay bẻ một cành về giâm, không ngờ tất cả đều bén rễ sống tốt. Giờ ngoài mấy luống cải thảo và giàn nho từ đầu, cô còn có thêm cam, cà chua, dưa leo, táo, táo tàu, lê, anh đào. Ngoài cây ăn quả còn có ngô và các loại rau khác, ruộng đất đã phủ đầy kín mít.

Đáng tiếc là cây ăn quả chu kỳ dài, muốn ăn được quả sớm nhất cũng phải chờ đến sang năm, đó là còn nhờ vào thời gian bên trong không gian trôi nhanh, chứ ngoài đời thì sang năm sau nữa cũng chưa chắc có quả.

Đi đến chỗ cà chua và dưa leo, hai loại này quả là đáng đồng tiền bát gạo, mới nửa tháng đã trổ hoa kết trái, không bao lâu nữa là có thể thu hoạch. Chỉ nghĩ thôi mà Đường Uyển đã thấy phấn khích.

Buổi tối, mọi người trong ký túc xá thanh niên trí thức cùng nhau ăn cơm. Do chuyện của Đường Uyển, không khí khá trầm lắng. Lúc này, Lâm Tú Bình đột nhiên tuyên bố chuyện cưới xin:

“Tôi và Hoa Lương định làm đám cưới vào mùng 10 tháng 4, cũng không tổ chức linh đình gì cả, đến lúc đó mọi người cùng nhau náo nhiệt một chút là được rồi.”

“Hay đấy! Vương Hoa Lương à, cậu im im mà ‘vặt’ luôn hoa khôi của ký túc chúng ta rồi nhé.” – Một anh trí thức nam cười trêu.

9

0

2 tháng trước

2 ngày trước

BÌNH LUẬN TRUYỆN (0)

ảnh đại diện

NỘI QUI BÌNH LUẬN
1 Không được chèn link trang khác vào.
2 Không văng tục trong bình luận.
3 Nội dung bình luận tối đa 255 ký tự.
4 Không chèn hình vào trong bình luận.
5 Sai qui định quá 5 lần sẽ bị khóa acc.