Chương 86
Phong Lôi Môn Nguy Cấp
Diệp Lăng Thiên quét mắt nhìn mọi người một cái:
"Các ngươi biết cái gì? Thiếu niên này mới tới hành tẩu giang hồ, không biết lòng người hiểm ác, hắn mang theo bên người nhiều tiền như vậy, sớm muộn sẽ bị người để mắt tới, ta với tư cách bằng hữu của hắn, sớm bảo quản cho hắn một chút thì thế nào?"
"..."
Mọi người chỉ yên lặng nhìn chằm chằm Diệp Lăng Thiên, đồ vật của người Đường Môn cũng dám cầm, ngược lại thật là can đảm.
Nữ tử váy đỏ cười nói:
"Hoán Sa Lâu chỉ nhìn tiền, về phần tiền công tử làm sao có được, chúng ta cũng không thèm để ý."
"Rất hợp lý."
Diệp Lăng Thiên nhẹ nhàng gật đầu.
Ba!
Lập tức, hắn vỗ một cái vào mông nữ tử váy đỏ, thanh âm thanh thúy vang lên, co dãn kinh người, xúc cảm mười phần.
Cảm giác đau đớn kéo tới, nữ tử váy đỏ trực tiếp xù lông, căm tức nhìn Diệp Lăng Thiên:
"Ngươi..."
"Ha ha ha! Đại gia có tiền!"
Diệp Lăng Thiên lần nữa móc ra ngân phiếu trăm lượng đặt ở trên bàn, nghênh ngang rời khỏi Hoán Sa Lâu.
Nữ tử váy đỏ nhìn chằm chằm bóng lưng Diệp Lăng Thiên rời đi, không khỏi tức giận vô cùng, Diệp Lăng Thiên này quả thật là một tên lưu manh.
"Lộc cộc!"
Mọi người chung quanh nhìn chằm chằm mông của nữ tử váy đỏ, âm thầm nuốt nuốt nước miếng, hận không thể vừa rồi là bọn họ xuất thủ.
Thử hỏi có nam nhân nào tới nơi này, chỉ vì học đòi văn vẻ? Bọn họ là để mắt tới cô nương Hoán Sa Lâu này.
Loại cảm giác muốn lại không chiếm được kia, để cho dục vọng chinh phục của bọn hắn trở nên mãnh liệt trước nay chưa từng có.
Trong một con hẻm.
"Tiểu tử, trước đó không phải rất cuồng vọng sao? Sao hiện tại không nói lời nào?"
Phong Ngạn mang theo mười mấy đệ tử Phong gia vây quanh Diệp Lăng Thiên, mọi người cầm binh khí trong tay, sát khí cuồn cuộn.
Diệp Lăng Thiên cười nói:
" Không cần thiết nói quá nhiều cùng một người chết."
"Đáng tiếc người chết là ngươi, giết hắn."
Phong Ngạn mặt đầy sát ý phất tay.
Mọi người vung binh khí, lập tức phóng tới Diệp Lăng Thiên.
Roẹt!
Thân ảnh Diệp Lăng Thiên lóe lên, máu tươi tung tóe.
"A..."
Một trận tiếng kêu thảm thiết vang lên, mười mấy đệ tử Phong gia ôm cổ, ngã trên mặt đất, máu tươi dọc theo cổ bọn họ ồ ồ chảy ra, toàn bộ tử vong.
Diệp Lăng Thiên xuất hiện ở trước mặt Phong Ngạn, tiện tay nắm cổ đối phương.
"Ngươi..."
Trong lòng Phong Ngạn cả kinh, lộ ra vẻ hoảng sợ, giờ phút này đã bị sợ bể mật. Hắn không nghĩ tới mười mấy đệ tử Phong gia đồng loạt ra tay, lại bị người này giết chết, điều này làm cho bọn họ cảm thấy sợ hãi.
Diệp Lăng Thiên tiện tay nâng Phong Ngạn dậy, tay hơi dùng sức.
"Ta... Ta là Phong thiếu gia, nếu ngươi dám đụng đến ta..."
Phong Ngạn sợ hãi mở miệng.
Răng rắc!
Không đợi Phong Ngạn nói xong, Diệp Lăng Thiên trong nháy mắt bóp gãy cổ đối phương.
Tiện tay ném thi thể Phong Ngạn xuống đất, Diệp Lăng Thiên cười đi ra đường tắt, giống như chuyện vừa rồi không có nửa xu quan hệ với hắn.
Tình thế của Phong Lôi môn nguy cấp, ngay cả môn chủ cũng đã chết, chết thêm mấy đệ tử, không phải rất bình thường sao?
Trên đường cái, một đám người tụ tập trước một vách tường, nghiêm túc nhìn một tấm bố cáo.
"Phong Lôi môn đang mời cao thủ võ lâm, thù lao phong phú, các vị có ý tưởng có thể đi thử xem."
"Thử xem? Sợ là muốn qua đời!"
"Bây giờ Phong Lôi môn bị không ít cường giả để mắt tới, ai dám đi nơi nào? Trừ phi là không muốn sống."
"Theo tin tức ngầm, đêm nay Phong Lôi môn sợ sẽ có một trận ác chiến, cho nên nhị môn chủ Lôi Sùng của Phong Lôi môn mới định mời nhân sĩ võ lâm, cùng nhau chống cự ác chiến đêm nay."
"Thù lao rất phong phú, đáng tiếc chúng ta không có mạng đi lấy, nhìn xem là được."
Mọi người nhỏ giọng trao đổi.
Ngay cả Phong Hạo cũng đã chết, kẻ thù của Phong Lôi môn lần này nhất định mạnh đến mức thái quá, ai dám tùy tiện đi lội vũng nước đục này?
Diệp Lăng Thiên nhìn chằm chằm thông báo trên tường, trên mặt lộ ra vẻ nghiền ngẫm.
Xem ra phải đi Phong Lôi môn một chuyến, Lôi Nguyên châu của Phong Lôi môn khẳng định còn chưa bị lấy đi, nếu không thế cục của Phong Lôi môn cũng sẽ không khẩn trương như thế.
Lôi Nguyên Châu không thể bỏ qua, chân nguyên cấp bậc Tông Sư cũng không thể bỏ qua.
...
Phong Lôi môn.
Ở thành bắc, mấy chục tòa trạch viện cổ xưa lần lượt sắp xếp, khí thế như cầu vồng, đại khí bàng bạc, trong vòng trăm mét quanh Phong Lôi môn, có rất ít người dám tới gần, lộ ra vài phần thê lương và áp lực.
Nhất là vào thời khắc như hiện giờ, tình thế của Phong Lôi môn cực kỳ khẩn trương, bách tính thành bắc càng không dám ra ngoài, sợ gặp phải phiền phức.
Ở phía trước một tòa đại trạch viện, nơi này là chủ trạch của Phong Lôi môn.
Cửa lớn của chủ trạch mở ra, hai con sư tử đá đứng lặng, bảng hiệu treo cao, ba chữ Phong Lôi môn, rồng bay phượng múa, khí thôn sơn hà, cho người ta cảm giác áp bách vô hình.
Diệp Lăng Thiên thay một bộ áo bào đen, mang theo một tấm mặt nạ, cầm trong tay một thanh trường kiếm dùng vải bọc lại, xuất hiện ở trước đại trạch...
1
0
1 tháng trước
1 tuần trước
BÌNH LUẬN TRUYỆN (0)
