TruyệnWiki

nơi chia sẽ truyện miễn phí

0 chữ

Chương 84
Đường Nhược Ngu

Mọi người chung quanh cười lạnh liên tục, chờ đợi xem kịch vui.

Diệp Lăng Thiên quét mắt nhìn Phong Ngạn một cái, nói:

"Phong Ngạn của Phong gia? Chưa từng nghe qua, đừng sĩ diện trước mặt bổn công tử."

Trong mắt Phong Ngạn hiện lên một tia hàn ý, hắn lạnh lùng nói:

"Chưa từng nghe qua Phong gia, vậy ngươi đã từng nghe qua Phong Lôi môn chưa? Phong gia ta chính là một trong hai đại gia tộc hạch tâm của Phong Lôi môn, lần này ngươi hẳn là biết rồi chứ."

"Ồ! Phong Lôi môn à! Ta cũng có nghe nói qua, vừa rồi lúc vào thành, nghe nói trong thành có người chết, chẳng lẽ người chết chính là Phong Lôi môn?"

Diệp Lăng Thiên hững hờ nói.

"Ngươi..."

Phong Ngạn gấp quạt xếp lại, sắc mặt âm trầm vô cùng.

Đúng vậy, Diệp Lăng Thiên nói không sai, lần này chết đúng là người của Phong Lôi môn, gia chủ Phong gia, Phong Hạo!

Phong Hạo không chỉ là gia chủ Phong gia, còn là đại môn chủ Phong Lôi môn, còn là đại bá của Phong Ngạn!

Cái chết của Phong Hạo, ở Phong Lôi thành mọi người đều biết, nhưng có rất ít người dám đề cập, không nghĩ tới Diệp Lăng Thiên giờ phút này sẽ giáp mặt nói ra, để Phong Ngạn phi thường tức giận.

"Xem ra ta nói đúng, nếu người chết thì nên có dáng vẻ của người chết, ngươi lại chạy đến nơi đây tiêu dao khoái hoạt, không biết còn tưởng rằng nhà ngươi làm hỉ sự đấy."

Diệp Lăng Thiên nghiền ngẫm, cũng tìm được một chút tin tức hữu dụng.

Phong Lôi môn, do hai đại gia tộc Phong gia cùng Lôi gia tạo thành, cho tới nay, hai đại gia tộc thay phiên chấp chưởng vị trí môn chủ.

Một vị môn chủ tử vong, đối với Phong Lôi môn mà nói, cũng coi là tổn thất to lớn.

Cái chết của Phong Hạo, là người phương nào gây nên? Kẻ thù bình thường không thể động vào hắn.

Chẳng lẽ bảo vật gì của Phong Lôi môn bị người theo dõi?

"Chẳng lẽ là... Lôi Nguyên Châu!"

Sâu trong đáy mắt Diệp Lăng Thiên hiện lên một tia suy tư.

Phong Lôi môn quả thật có một món bảo bối, chính là Lôi Nguyên châu, viên châu này có thể tránh được lôi đình, cực kỳ huyền diệu.

"Nói như thế, Phong Hạo bị giết, vô cùng có khả năng là La Võng hoặc Vãng sinh doanh động thủ."

Diệp Lăng Thiên âm thầm nói.

Việc này liên quan đến Dược Vương cốc.

La Võng và vãng sinh doanh, nếu phát giác được mười năm trước Thường Bách Thảo xuất hiện ở Dược Vương cốc, nhất định sẽ tiến về Dược Vương cốc, nhưng muốn đi vào Dược Vương cốc, cũng không đơn giản như vậy.

Dược Vương cốc thần bí khó lường, thuộc về nơi ẩn thế, nếu không có người trong cốc dẫn đường, người bên ngoài căn bản không vào được.

Bởi vì ở cửa vào thứ hai của Dược Vương Cốc có một cái Lôi Đình Hạp Cốc kinh khủng, Đại Tông Sư bước vào bên trong cũng phải mất một lớp da.

Vừa vặn Lôi Nguyên Châu có hiệu quả tránh lôi đình, hai đại thế lực muốn bình yên tiến vào Dược Vương Cốc, khẳng định sẽ cướp lấy Lôi Nguyên Châu của Phong Lôi Môn.

Chỉ là không biết Lôi Nguyên Châu này có bị hai thế lực lớn cướp đi hay không.

Đương nhiên, cũng không thể loại trừ là thế lực khác động thủ, dù sao người muốn đi vào Dược Vương Cốc cũng không ít, nhất là những lão nhân bệnh nặng quấn thân, gần đất xa trời.

Mọi người chung quanh thần sắc quái dị, lời nói của Diệp Lăng Thiên mặc dù khó nghe, nhưng cũng là sự thật.

Phong Hạo chết rồi, Phong Ngạn không đi khóc tang thì thôi, còn ở đây tiêu dao khoái hoạt, đúng là kỳ quặc.

"Ngươi... Muốn chết!"

Trong mắt Phong Ngạn tràn ngập sát khí, lập tức ra tay, đệ tử Phong gia còn lại cũng nhanh chóng xông về phía trước.

"Dừng tay!"

Đúng lúc này, một bóng người đột nhiên xuất hiện ở trước mặt Diệp Lăng Thiên, chỉ thấy quyền cước cùng sử dụng, mấy cái liền đem bọn người Phong Ngạn đánh nằm rạp trên mặt đất.

"..."

Mọi người chung quanh khiếp sợ nhìn chằm chằm người xuất thủ.

Đó là một thiếu niên mười bảy mười tám tuổi, mặc một bộ trường bào màu xám, bên hông đeo một khối bảo ngọc, cầm trong tay một thanh trường kiếm kỳ quái, khí độ bất phàm, nhìn cực kỳ không đơn giản.

Người tới chính là Đường Nhược Ngu!

"Thanh kiếm này..."

Ánh mắt nữ tử váy đỏ rơi vào trường kiếm trong tay Đường Nhược Ngu, trên mặt nhiều thêm một vệt dị sắc.

"Ngươi... Ngươi là ai? Dám đánh bản thiếu gia, ngươi có biết thân phận của ta không?"

Phong Ngạn nằm rạp trên mặt đất, vẻ mặt phẫn nộ nhìn chằm chằm Đường Nhược Ngu.

Đường Nhược Ngu một chân giẫm lên ghế, ngạo nghễ nói:

"Đường môn, Đường Nhược Ngu!"

"Cái gì? Đường... Đường Môn..."

Vừa nghe hai chữ Đường môn, sắc mặt đám người Phong Ngạn lập tức thay đổi.

Thần sắc mọi người xung quanh cũng cứng lại.

Phong Lôi môn, ở Phong Lôi thành này cũng coi như có chút nội tình, nhưng so sánh với đại môn phái truyền thừa ngàn năm như Đường Môn, Phong Lôi môn thực sự không tính là gì.

"Đi mau!"

Phong Ngạn chật vật bò dậy từ dưới đất, bất chấp cảm giác đau đớn trên người, chật vật chạy khỏi nơi này.

Đệ tử còn lại của Phong gia cũng vội vàng chạy trối chết.

Diệp Lăng Thiên nhìn về phía Đường Nhược Ngu, khẽ cười nói:

"Cảm tạ vị huynh đệ này giải vây giúp ta, tại hạ là Diệp Lăng Thiên, gặp nhau là duyên, ta mời ngươi uống một chén."

Hắn đang suy nghĩ làm sao mưu đồ món đồ kia tại Phong Lôi thành, hiện tại cơ hội tới.

Đường Nhược Ngu cũng vội vàng chắp tay nói:

"Thế thì ta không khách khí nữa."

Nói xong liền trực tiếp ngồi xuống bên cạnh Diệp Lăng Thiên.

1

0

1 tháng trước

1 tuần trước

BÌNH LUẬN TRUYỆN (0)

ảnh đại diện

NỘI QUI BÌNH LUẬN
1 Không được chèn link trang khác vào.
2 Không văng tục trong bình luận.
3 Nội dung bình luận tối đa 255 ký tự.
4 Không chèn hình vào trong bình luận.
5 Sai qui định quá 5 lần sẽ bị khóa acc.