Chương 66
Kiếm Chiêu Đơn Giản
Sau thời gian một chén trà.
Kiếm Diệp Nho Phong chỉ cở mi tâm của Ninh Tĩnh Trai, mà kiếm của Ninh Tĩnh Trai cũng đặt ở trên cổ Diệp Nho Phong.
Diệp Nho Phong thu hồi kiếm, khẽ cười nói:
"Xem ra là hòa."
Ninh Tĩnh Trai dịu dàng cười nói:
"Ngươi nương tay rồi!"
Sau khi nói xong, nàng liền xoay người lui ra.
Diệp Nho Phong nhẹ nhàng cười, không nhiều lời.
Mà một bên, cuộc tỷ thí của Diệp Khinh Chu và Khương Cửu Sanh cũng kết thúc.
"Đa tạ!"
Khương Cửu Sanh chậm rãi mở miệng, trên mặt lộ ra một nụ cười vũ mị.
Diệp Khinh Chu nhìn thoáng qua y phục của mình, phía trên có thêm một vết kiếm, hắn nhíu mày, nhưng vẫn ôm quyền nói:
"Khương cô nương thực lực cường đại, ta bại!"
Hắn vốn cho rằng mình có thể lực áp Khương Cửu Sanh một bậc, không nghĩ tới nữ tử này lại cực kỳ lợi hại.
Mặc dù không tu luyện Từ Hàng Kiếm Kinh, lại tu luyện một môn tuyệt học kiếm đạo cường đại khác của Từ Hàng Kiếm Trai, Thái Thượng Kiếm Đạo!
Tu luyện kiếm đạo này, cần đoạn tình tuyệt dục, từ ba trăm năm trước, Từ Hàng Kiếm Trai đã ít có người tu luyện kiếm đạo này, ngược lại không nghĩ tới nàng này vậy mà tu luyện môn kiếm đạo này.
Năm đó Hồng Di sư thái cũng tu luyện môn kiếm đạo này, nhưng mà cuối cùng, nàng lại từ bỏ, chuyên tu Từ Hàng Kiếm Kinh.
Nếu nàng sớm tu luyện Từ Hàng Kiếm Kinh, đoán chừng có thể bước vào tầng thứ tư kiếm đạo thông linh chi cảnh.
Hai người lui ra.
"Không hổ là đồ đệ của ngươi, quả nhiên lợi hại."
Diệp Thương Hải cảm khái nói.
Hồng Di sư thái cười nhạt một tiếng:
"Tiểu tửu nhà ta còn chưa ra sân, để cho Diệp Lăng Thiên đi ra đi!"
Diệp Thương Hải liếc nhìn bốn phía, cũng không thấy bóng dáng Diệp Lăng Thiên.
Hắn vừa muốn phát tác, liền nhìn thấy Diệp Lăng Thiên đang mang theo ba người Nguyệt Phù Dao thảnh thơi đi tới bên này.
"Hừ!"
Diệp Thương Hải hừ lạnh một tiếng, sau đó nói:
"Diệp Lăng Thiên, ngươi bây giờ lên sân tỷ thí một chút với đệ tử của Hồng Di sư thái."
Hồng Di sư thái đầu tiên là quét mắt nhìn Diệp Lăng Thiên một cái, sau đó nói với lục đồ đệ bên cạnh:
"Tiểu Tửu!"
"Vâng sư phụ!"
Ôn Tửu cầm một thanh trường kiếm đi vào giữa quảng trường.
"Diệp Lăng Thiên, ngây ra đó làm gì?"
Diệp Thương Hải trừng mắt nhìn Diệp Lăng Thiên.
Hôm nay ở trước mặt lão tình nhân, hắn chỉ hy vọng Diệp Lăng Thiên không bị đệ tử của đối phương giáo huấn quá thảm, bằng không, hắn cũng rất mất mặt.
Diệp Lăng Thiên im lặng nói:
"Ta chỉ là võ giả lục phẩm, ngươi cảm thấy ta đánh thắng vị cô nương này sao? Không bằng ngươi cho ta mấy viên Tiên Thiên đan, đợi sau khi ta đột phá, ta sẽ luận bàn với vị cô nương này một chút."
"Ha ha! Ngươi còn muốn Tiên Thiên đan? Hiện tại lập tức lên sân khấu cho ta, dù bị đánh nổ, ngươi cũng chịu đựng cho ta."
Diệp Thương Hải hung tợn nói.
"Thôi thôi, vì lấy lòng tình nhân, lại để ta đi chịu đòn, ngươi ngược lại có thể dùng bất cứ thủ đoạn tồi tệ nào."
Diệp Lăng Thiên ra vẻ cảm khái nói, liền hướng trung tâm quảng trường đi đến.
Diệp Thương Hải nghe xong, thần sắc có chút xấu hổ.
Trên mặt Hồng Di sư thái hiện lên một tia đỏ ửng, nàng nhìn về phía Ôn Tửu ở giữa quảng trường nói:
"Tiểu Tửu, chớ làm Tam công tử bị thương!"
"Đồ nhi hiểu rõ!"
Ôn Tửu cung kính nói.
Diệp Lăng Thiên đánh giá Ôn Tửu trước mắt, nàng này rất xinh đẹp, mặc một bộ váy dài màu lam nhạt, tài tiểu linh lung, một đôi đùi đẹp, tinh tế thẳng tắp.
Tóc dài tới eo, sợi tóc mang theo một mùi thơm, da dẻ trắng mịn, lông mày cong cong, đôi mắt giống như trăng lưỡi liềm, vô cùng sáng, tản ra khí tức linh động, mũi ngọc cao thẳng, miệng anh đào nhỏ nhắn, ôn nhuận mềm mại.
Tu vi của nàng là Tiên Thiên sơ kỳ!
Hồng Di sư thái không hổ là cường giả cấp bậc Đại Tông Sư, đệ tử nàng thu nhận, không có một ai đơn giản.
Trên mặt Diệp Khinh Chu mang theo một tia châm chọc, cảm thấy Diệp Lăng Thiên sẽ bị Ôn Tửu hung hăng giáo huấn một trận, mà người Thiên Môn ở đây, cũng không có chút lòng tin nào đối với Diệp Lăng Thiên.
Trong quá trình tu luyện, Diệp Lăng Thiên thật sự rất kém cỏi, rất nhiều đệ tử Thiên Môn đều mạnh hơn hắn.
"Tam công tử, mời!"
Ôn Tửu hơi chắp tay với Diệp Lăng Thiên.
Diệp Lăng Thiên cười nhạt nói:
"Ôn Tửu cô nương, kiếm đạo của ngươi thiên phú thiên hạ vô song, ở Từ Hàng Kiếm Trai, đoán chừng mấy vị sư tỷ của ngươi cũng không phải là đối thủ của ngươi."
Trong mắt Ôn Tửu lóe lên vẻ khác thường, lại khẽ nói:
"Tam công tử chớ có nói đùa, năm vị sư tỷ của ta, tu vi đều cao hơn ta, thiên phú kiếm đạo cũng mạnh hơn ta, ta không bằng các nàng."
Diệp Lăng Thiên lắc đầu nói:
"Các nàng không bằng ngươi, bởi vì ngươi dám làm chuyện các nàng không dám làm."
Cô nàng che giấu rất sâu, nhưng Diệp Lăng Thiên lại có hiểu biết đối với nàng.
Rất nhiều người chỉ biết trong sáu đại đệ tử của Hồng Di sư thái, ba vị đứng đầu thiên phú tuyệt hảo, nhất là đại đệ tử Phạm Họa Âm và nhị đệ tử Lộ Kinh Hồng, càng là yêu nghiệt vô thượng trong kiếm đạo.
Cũng có rất ít người biết được, đệ tử nhỏ nhất Ôn Tửu này, kỳ thật mới là người có thiên phú mạnh nhất trong mọi người.
Bởi vì Ôn Tửu tu luyện Từ Hàng Kiếm Kinh Nghịch Đảo, loại chuyện này, ngàn năm nay, đoán chừng chỉ có một mình nàng dám làm, ý nghĩ rất lớn mật, thiên phú càng thêm yêu nghiệt.
Phải biết rằng tu luyện như thế, sơ ý một chút sẽ tẩu hỏa nhập ma, nhưng nàng lại không có chuyện gì, có thể thấy được rốt cuộc bất phàm đến cỡ nào.
Việc này đoán chừng toàn bộ Từ Hàng Kiếm Trai, không người nào biết được, dù là vị sư phụ Hồng Di sư thái này, cũng không biết chút nào.
1
0
1 tháng trước
1 tuần trước
BÌNH LUẬN TRUYỆN (0)
