Chương 55
Tam Nữ Suy Nghĩ 2
Tô Khuynh Thành nhìn bóng lưng Mặc Nha, trong mắt mang theo một tia trầm tư.
Đêm nay nếu Diệp Lăng Thiên chết, tình huống nàng gặp phải, cũng sẽ trở nên gian nan trước nay chưa từng có.
Cho nên Diệp Lăng Thiên không thể chết!
Ít nhất, trước khi nhiệm vụ của mình hoàn thành, hắn không thể chết!
Ban đêm ở Thương Vân thành.
Vẫn vô cùng náo nhiệt.
Cũng không bởi vì mấy người chết mà có thay đổi, trên đường người đến người đi, tiếng cười nói không ngừng.
Cũng không lâu lắm.
Tam nữ Nguyệt Phù Dao tìm được Diệp Lăng Thiên.
"Công tử, tình huống đi sòng bạc như thế nào? Có gặp chuyện gì đặc biệt hay không?"
Tần Kiêm Gia tò mò hỏi.
Nàng không nghĩ ra, nếu La Võng đã động thủ, vì sao Diệp Lăng Thiên còn sống?
Việc này do nàng mở miệng hỏi thăm là thích hợp nhất.
Người không biết còn tưởng rằng nàng đang khẩn trương đồ cưới của mình, bởi vì Diệp Lăng Thiên là cầm đồ cưới của nàng đi đánh cược.
Tô Khuynh Thành yên lặng nhìn Diệp Lăng Thiên.
Nguyệt Phù Dao thì là thần sắc bình tĩnh nhìn Tần Kiêm Gia cùng Tô Khuynh Thành, trước đó nàng ra thành một chuyến, ngược lại là không biết được tất cả phát sinh trong thành.
Nhưng từ thần sắc của hai nàng lúc này, hẳn là đã xảy ra một ít chuyện.
Diệp Lăng Thiên xấu hổ nói:
"Bản công tử lần này thua ba ngàn lượng."
Thân thể Tần Kiêm Gia run lên, sắc mặt tái nhợt nhìn chằm chằm Diệp Lăng Thiên:
"Đồ cưới của ta cộng lại cũng chỉ có một chút, vậy mà toàn bộ đều bị ngươi thua..."
Diệp Lăng Thiên trấn an nói:
"Khặc khặc, đừng nóng giận, không phải chỉ là ba ngàn lượng thôi sao? Chờ sau khi ta và ngươi thành hôn, toàn bộ Văn Hương Tạ đều là của ngươi."
"..."
Tần Kiêm Gia cắn chặt môi, không nói một lời.
Phá gia chi tử, mười phần phá gia chi tử!
Đêm nay tại sao hắn không chết? Quả nhiên, tai họa còn sót lại ngàn năm!
Tựa hồ nhớ ra cái gì, Diệp Lăng Thiên hỏi:
"Đêm nay các ngươi có gặp nguy hiểm hay không?"
"Không có! Vì sao vông tử hỏi như vậy?"
Tô Khuynh Thành nghi hoặc nhìn Diệp Lăng Thiên.
Diệp Lăng Thiên trầm ngâm nói:
"Trước đó có một đám người áo đen ra tay với ta, nhưng đều bị trưởng lão Thiên Môn đánh chết, ta còn tưởng rằng các ngươi cũng gặp nguy hiểm."
Tần Kiêm Gia và Tô Khuynh Thành sau khi nghe xong, cũng hiểu được vì sao Diệp Lăng Thiên có thể vui vẻ đứng ở chỗ này, quả nhiên có cường giả Thiên Môn ra tay.
"Chúng ta không gặp phải nguy hiểm, hẳn là một ít mao tặc thấy tiền đỏ mắt, muốn giết người lấy tài, công tử không có việc gì là tốt rồi."
Tô Khuynh Thành ôn nhu nói.
Sâu trong đáy mắt Tần Kiêm Gia hiện lên một tia châm chọc, mao tặc? Mao tặc nào dám động thủ với người của Thiên Môn?
Diệp Lăng Thiên gật đầu nói:
"Hẳn là như vậy, dù sao trước đó trong nháy mắt ba ngàn lượng ngân phiếu của bản công tử ném ra, toàn bộ sòng bạc đều bị trấn trụ, ánh mắt của mọi người đều đang nhìn chằm chằm vào ta, loại cảm giác này, chậc chậc... Thật sảng khoái!"
Sắc mặt Tần Kiêm Gia trì trệ, u oán nhìn Diệp Lăng Thiên, dùng của hồi môn của ta, tranh thủ sảng khoái nhất thời, ngươi thật là chó!
"Chuyện tối nay, Phù Dao có lỗi, công tử yên tâm, lần sau Phù Dao nhất định sẽ đi theo bên cạnh ngươi, bảo đảm sẽ không để cho những tên trộm kia tới gần ngươi."
Nguyệt Phù Dao thần sắc nghiêm túc nói.
Diệp Lăng Thiên cười nói:
"Có những lời này của Phù Dao, bổn công tử an tâm, hiện tại ta tặng các ngươi một chút lễ vật."
Hắn từ trong ngực móc ra ba món trang sức ngọc, một cây trâm ngọc, một chuỗi dây chuyền ngọc, một vòng tay ngọc.
Diệp Lăng Thiên cắm cây trâm ngọc lên mái tóc của Nguyệt Phù Dao:
"Cây trâm này tên là trâm Phù Dao, khoảng thời gian trước ta đã cố ý để thợ thủ công làm, chất liệu đều là bảo ngọc cực phẩm."
Sắc mặt Nguyệt Phù Dao ửng đỏ, thấp giọng nói:
"Công tử, cái này... cái này quá quý trọng."
Diệp Lăng Thiên cười nhẹ nói:
"Trong lòng bổn công tử, không có bất kỳ vật gì có thể so sánh với Phù Dao, đừng nói, cây trâm này thật sự rất xứng với Phù Dao."
Sắc mặt Nguyệt Phù Dao càng hồng nhuận.
Sau đó Diệp Lăng Thiên lại đeo một sợi dây chuyền lên cổ Tô Khuynh Thành: "Đây cũng là dùng bảo ngọc cực phẩm chế tạo, có hiệu quả trừ tà tránh hại."
"Đa tạ công tử."
Tô Khuynh Thành nhẹ nhàng trả lời, nhẹ nhàng vuốt ve mặt dây chuyền trên cổ, xúc cảm ôn nhuận, vô cùng thoải mái, trong lúc nhất thời, nàng có chút thất thần.
Dường như đây là lần đầu tiên nàng nhận được lễ vật như vậy.
"Ừm ừm!"
Diệp Lăng Thiên cười gật đầu, lại bắt lấy bàn tay nhỏ nhắn của Tần Kiêm Gia, đeo vòng tay ngọc cho nàng:
"Cái này thường xuyên đeo, có thể tẩm bổ da thịt."
"Đa tạ công tử."
Trên mặt Tần Kiêm Gia lộ ra nụ cười ngọt ngào, trong mắt còn mang theo vài phần thẹn thùng không nói ra được.
Diệp Lăng Thiên nhìn trang sức trên người tam nữ, có vẻ rất hài lòng:
"Tiếp theo bản công tử dẫn các ngươi đi dạo một vòng, sau khi đi dạo xong, chúng ta lại về Thiên Môn."
"Được rồi công tử."
Ba nữ tử ngoan ngoãn đi theo bên cạnh Diệp Lăng Thiên.
"Bán mứt quả!"
Trên đường cái, tiếng người bán hàng rong vang lên không ngừng.
"Ông chủ, cho ta một xâu kẹo hồ lô."
Diệp Lăng Thiên mua một xâu mứt quả.
Hắn đưa mứt quả cho Nguyệt Phù Dao nói:
"Phù Dao, ngươi thích ăn mứt quả nhất, đây là mua cho ngươi."
"Đa tạ công tử."
Nguyệt Phù Dao nhận lấy kẹo hồ lô, đưa lưỡi thơm tho ra nhẹ nhàng liếm láp, đôi mắt híp lại, rất hưởng thụ loại cảm giác này, giống như đang ăn quỳnh tương ngọc lộ.
1
0
1 tháng trước
1 tuần trước
BÌNH LUẬN TRUYỆN (0)
