TruyệnWiki

nơi chia sẽ truyện miễn phí

0 chữ

Chương 50
Phải Chết

Thư phòng của Diệp Thương Hải.

"Hả? Tiểu tử Diệp Lăng Thiên kia lại trộm ra ngoài? Hơn nữa còn mang theo đám người Tô Khuynh Thành ra ngoài?"

Diệp Thương Hải nhìn thấy người tới báo tin, sắc mặt của hắn lập tức trầm xuống, chính mình ra ngoài thì thôi, lại còn mang ba nữ tử ra ngoài?

Trước đó La Võng chịu thiệt thòi lớn như vậy, Vô Diện bị giết, Phong Vũ Đoạn Trường Nhân cũng không hiểu sao chết ở dưới chân Thiên Môn sơn, La Võng chắc chắn sẽ không từ bỏ ý đồ.

Lúc này Diệp Lăng Thiên đi ra ngoài, khó đảm bảo sẽ không gặp phải nguy hiểm.

"Mị Ảnh!"

Diệp Thương Hải kêu một câu.

Hưu!

Một nữ tử mặc hắc y, đeo mặt nạ xuất hiện ở trong thư phòng, nàng là một vị Tông Sư sơ kỳ.

"Môn chủ có gì phân phó?"

Mị Ảnh cung kính hành lễ.

Diệp Thương Hải trầm giọng nói:

"Bây giờ ngươi tiếp tục đi bảo hộ Diệp Lăng Thiên, Nguyệt Phù Dao bên cạnh hắn ngược lại là có chút thực lực, nhưng mà cảm giác mà nữ tử này cho ta không đơn giản, thật xảy ra vấn đề, nàng chưa chắc sẽ giúp tiểu tử kia."

"Được môn chủ!"

Thân ảnh Mị Ảnh lóe lên, ẩn vào trong bóng tối.

...

Nửa giờ sau.

Diệp Lăng Thiên mang theo ba nữ tử đi vào Thương Vân thành.

Ban đêm ở Thương Vân thành, đèn lồng treo lơ lửng, vô số kiến trúc, năm bước một lầu mười bước một các, người đến người đi, vô cùng náo nhiệt.

Trên đường cái rộng lớn có rất nhiều tiểu thương, hai bên có rất nhiều tửu quán, khách sạn, thanh lâu, đèn đuốc huy hoàng, hiển thị rõ phồn hoa, mỹ lệ không gì sánh được.

Ánh mắt Diệp Lăng Thiên rơi vào một tòa thanh lâu.

Một vài công tử ca, con nhà giàu, người có tiền đang được tú bà, chị em vây quanh tiến vào thanh lâu, hoan thanh tiếu ngữ, thật là vui sướng, làm cho người ta hâm mộ.

Thấy ánh mắt Diệp Lăng Thiên, ba nữ tử nhịn không được liếc mắt một cái, ba vị đại mỹ nữ như mình ở ngay bên cạnh hắn, hắn lại nhìn chằm chằm những cô nương thanh lâu kia, nghĩ như thế nào đấy?

Nhưng mà cái này có thể xem và có thể ăn, ngược lại là hai việc khác nhau.

Tam công tử này sẽ không định đi thanh lâu tiêu khiển một phen chứ? Quả thật là một tên háo sắc!

Trong lòng ba nữ tử có chút ghét bỏ, những cô nương thanh lâu kia, sạch sẽ sao? Chẳng lẽ hắn không lo lắng nhiễm bệnh lậu?

"Khụ khụ! Tiếp theo ba người các ngươi tự mình đi dạo, bản công tử muốn đi gặp một vị bằng hữu, các ngươi tự mình cẩn thận một chút, lát nữa ta lại đến tìm các ngươi."

Diệp Lăng Thiên hướng về phía ba nữ tử nhẹ nhàng phất tay, liền đi đến một cái sòng bạc.

"..."

Ba nữ tử sửng sốt một giây, gia hỏa này không phải đi thanh lâu, đây là muốn đi đánh cược!

Bại gia tử sắp bắt đầu bại gia rồi?

Tần Kiêm Gia vội vàng nói:

"Công tử... Ngươi... Ngươi đừng đi đánh cược có được hay không?"

Nàng lo lắng chính là chút đồ cưới kia của nàng.

Hiện tại nàng ở Văn Hương Tạ còn có thể ăn ngon uống sướng, một khi Diệp Lăng Thiên đánh cược xong, đoán chừng nàng sẽ cạp đất.

Diệp Lăng Thiên nhướng mày:

"Hồ đồ! Bản công tử tới đó là đi đánh bạc sao? Bản công tử là đi gặp bằng hữu của ta, tam lục cửu vạn!"

Cũng không để ý tới tam nữ, trực tiếp tiến vào trong sòng bạc.

Tam nữ: "..."

Tô Khuynh Thành vui sướng khi người gặp họa nói:

"Đồ cưới của người nào đó, nhắm chừng đêm nay sẽ không còn."

"Đêm nay của ta, ngày mai của ngươi, năm mươi bước cười trăm bước khóc mà thôi."

Tần Kiêm Gia thản nhiên nói.

"Có lẽ vậy! Ta tự mình đi dạo một chút, các ngươi tùy ý."

Tô Khuynh Thành tìm một phương vị, liền xoay người rời đi.

Tần Kiêm Gia nhìn về phía Nguyệt Phù Dao nói:

"Nguyệt tỷ tỷ, ta cũng muốn tự mình đi dạo một chút."

Nguyệt Phù Dao nhẹ nhàng nói:

"Đi đi! Chú ý an toàn."

"Được!"

Tần Kiêm Gia nhẹ nhàng trả lời một câu, đi về phía trước.

Nguyệt Phù Dao nhìn thoáng qua cửa sòng bạc, không do dự quá lâu, nhanh chóng rời đi.

Xa xa, trên một tòa lầu các.

Một vị nữ tử đeo mặt nạ tay phải cầm kiếm, tay trái cầm đèn lồng, đang nhìn chằm chằm phương vị Nguyệt Phù Dao rời đi.

"Yểm Nguyệt, lại là nàng!"

Ánh mắt Đề Đăng Nhân lộ ra một tia khiếp sợ, nàng không nghĩ ra, vì sao Yểm Nguyệt lại ở cùng một chỗ với Diệp Lăng Thiên.

Chẳng lẽ đối phương có nhiệm vụ thần bí hơn?

Hai người đều là sát thủ chữ Địa nhị đẳng, đều là tồn tại Tông Sư hậu kỳ, nhưng thực lực chân chính của Yểm Nguyệt đến nay chưa ai từng thấy.

Phải biết rằng, lần trước nàng còn một mình tiến vào hoàng cung, còn chạy trốn dưới tay một vị Đại Tông Sư, vô cùng đáng sợ.

"Đại nhân, Diệp Lăng Thiên tiến vào sòng bạc, kế tiếp làm sao bây giờ?"

Một người áo đen đeo mặt nạ màu trắng bạc cung kính hỏi thăm, hắn là một vị Tông Sư sơ kỳ.

Đề Đăng Nhân nói:

"Trước tiên quan sát người này một chút, xem hắn có chỗ nào bất phàm, đợi lát nữa lại làm hắn!"

Người áo đen nghe vậy, không khỏi do dự nói:

"Nếu giết người này, có ảnh hưởng đến nhiệm vụ của Mặc Nha đại nhân không?"

Tô Khuynh Thành là người của Mặc Nha, đi cùng với Diệp Lăng Thiên, nếu Diệp Lăng Thiên chết, Tô Khuynh Thành sẽ đi nơi nào? Chỉ sợ nhiệm vụ của Mặc Nha không dễ hoàn thành.

Đề Đăng Nhân hờ hững nói:

"Lần này một vị Đại Tông Sư của La Võng bỏ mình, việc này có thể có liên quan đến Diệp Lăng Thiên, phía trên bảo ta giết hắn..."

Người áo đen sắc mặt khẽ biến, vội vàng nói:

"Thuộc hạ đi làm ngay."

1

0

1 tháng trước

1 tuần trước

BÌNH LUẬN TRUYỆN (0)

ảnh đại diện

NỘI QUI BÌNH LUẬN
1 Không được chèn link trang khác vào.
2 Không văng tục trong bình luận.
3 Nội dung bình luận tối đa 255 ký tự.
4 Không chèn hình vào trong bình luận.
5 Sai qui định quá 5 lần sẽ bị khóa acc.