0 chữ
Chương 8
Chương 4.2: Tống Đường xinh hơn cả Tống Thanh Yểu
Nhưng sợ Tống Thanh Yểu buồn lòng, bà ta chỉ nhẹ nhàng nắm tay Tống Đường: "Mẹ là mẹ con đây."
"Những năm qua... con vất vả rồi."
Thấy vợ nghẹn ngào, người đàn ông sắt đá như Tống Tòng Nhung cũng đỏ mắt.
Ông ta dịu dàng lau khóe mắt vợ, ôn tồn nói: "Đi đường xa thế chắc con đói rồi. Về nhà ăn cơm trước đã."
"Đường Đường, đây là cô út của con, còn đây là Yểu Yểu. Yểu Yểu nhỏ hơn con hơn một tiếng, từ nay là em gái con."
Cô út – Tống Nam Tinh – là con nuôi nhà họ Tống, chồng mất sớm nên sống luôn trong nhà.
Cũng vì là con nuôi, nên bà ta đặc biệt yêu quý Tống Thanh Yểu.
Còn với loại "không đứng đắn", "mù chữ" như Tống Đường, bà ta không thèm nhìn thẳng lấy một lần.
Bà ta trừng mắt khinh thường xem như chào hỏi.
Tống Thanh Yểu thì ra vẻ dịu dàng, lễ phép gọi Tống Đường một tiếng "chị".
Cô ta mặc chiếc váy hoa màu vàng đang thịnh hành nhất, tóc xoăn nhẹ buông thả, chỉ buộc một lọn, dáng vẻ tao nhã, nhìn là biết được nuôi lớn trong nhung lụa.
Tống Đường không để tâm đến thái độ của Tống Nam Tinh, chỉ khẽ gật đầu đáp lại Tống Thanh Yểu, trong lòng thì khẽ thở dài.
Nguyên chủ lớn lên ở quê, khổ sở chưa đủ còn phải ngày ngày lo bị đám lưu manh quấy nhiễu, vừa mới được cha mẹ ruột đón về đã thấy người thế thân của mình diện váy đẹp như tiên, sắp vào Đoàn văn công mà cô chưa từng nghe tới, tương lai rực rỡ, không ghen mới là lạ.
Mà việc Tống Nam Tinh ghét cô cũng không có gì bất ngờ.
Trong truyện, bà ta là người ghét nguyên chủ nhất, lúc nào cũng bênh vực Tống Thanh Yểu.
Có thể nói, bà ta là con dao sắc nhất trong tay Tống Thanh Yểu.
Đúng như truyện miêu tả, hai anh trai ruột của Tống Đường – Tống Kì và Tống Chu Dã – hôm nay đều không có mặt.
Tống Tòng Nhung nói, họ đi làm nhiệm vụ, phải ít hôm nữa mới về.
Nhưng Tống Đường biết rõ, họ đang nghỉ phép.
Lý do không về là muốn chứng minh cho Tống Thanh Yểu thấy họ không coi trọng Tống Đường, chỉ nhận Tống Thanh Yểu là em gái.
Có lẽ vì ở thế kỷ 21, bảy người anh của cô thương cô đến tận trời, nên khi hai anh ruột này chỉ quan tâm người khác, cô vẫn có chút buồn lòng.
Nhưng cô chỉ muốn sống yên ổn, được yêu hay không cũng không quan trọng, nên gắng sức bỏ qua nỗi khó chịu trong lòng.
"Đường Đường, con có dự định gì chưa?"
Tống Đường đang ngẩn người thì nghe Tống Tòng Nhung hỏi.
Cô sực tỉnh, thành thật đáp: "Con muốn thi vào Đoàn văn công, vào đội múa."
"Phụt..."
Nghe vậy, Tống Nam Tinh bật cười thành tiếng.
Bà ta lại trợn mắt, giọng điệu đầy khinh thường: "Muốn vào Đoàn văn công, ít nhất cũng phải có bằng cấp ba."
"Đường Đường, cô còn chưa học hết tiểu học mà muốn vào Đoàn văn công?"
"Cô có giống Yểu Yểu nhà ta đâu, là thiên tài vũ đạo. Cô là đứa nhà quê, biết nhảy múa cái gì?"
"Vào Đoàn văn công làm gì? Biểu diễn gặt lúa cấy mạ à? Hay múa gọi hồn? Phụt..."
"Những năm qua... con vất vả rồi."
Thấy vợ nghẹn ngào, người đàn ông sắt đá như Tống Tòng Nhung cũng đỏ mắt.
Ông ta dịu dàng lau khóe mắt vợ, ôn tồn nói: "Đi đường xa thế chắc con đói rồi. Về nhà ăn cơm trước đã."
"Đường Đường, đây là cô út của con, còn đây là Yểu Yểu. Yểu Yểu nhỏ hơn con hơn một tiếng, từ nay là em gái con."
Cô út – Tống Nam Tinh – là con nuôi nhà họ Tống, chồng mất sớm nên sống luôn trong nhà.
Cũng vì là con nuôi, nên bà ta đặc biệt yêu quý Tống Thanh Yểu.
Còn với loại "không đứng đắn", "mù chữ" như Tống Đường, bà ta không thèm nhìn thẳng lấy một lần.
Bà ta trừng mắt khinh thường xem như chào hỏi.
Tống Thanh Yểu thì ra vẻ dịu dàng, lễ phép gọi Tống Đường một tiếng "chị".
Tống Đường không để tâm đến thái độ của Tống Nam Tinh, chỉ khẽ gật đầu đáp lại Tống Thanh Yểu, trong lòng thì khẽ thở dài.
Nguyên chủ lớn lên ở quê, khổ sở chưa đủ còn phải ngày ngày lo bị đám lưu manh quấy nhiễu, vừa mới được cha mẹ ruột đón về đã thấy người thế thân của mình diện váy đẹp như tiên, sắp vào Đoàn văn công mà cô chưa từng nghe tới, tương lai rực rỡ, không ghen mới là lạ.
Mà việc Tống Nam Tinh ghét cô cũng không có gì bất ngờ.
Trong truyện, bà ta là người ghét nguyên chủ nhất, lúc nào cũng bênh vực Tống Thanh Yểu.
Có thể nói, bà ta là con dao sắc nhất trong tay Tống Thanh Yểu.
Đúng như truyện miêu tả, hai anh trai ruột của Tống Đường – Tống Kì và Tống Chu Dã – hôm nay đều không có mặt.
Nhưng Tống Đường biết rõ, họ đang nghỉ phép.
Lý do không về là muốn chứng minh cho Tống Thanh Yểu thấy họ không coi trọng Tống Đường, chỉ nhận Tống Thanh Yểu là em gái.
Có lẽ vì ở thế kỷ 21, bảy người anh của cô thương cô đến tận trời, nên khi hai anh ruột này chỉ quan tâm người khác, cô vẫn có chút buồn lòng.
Nhưng cô chỉ muốn sống yên ổn, được yêu hay không cũng không quan trọng, nên gắng sức bỏ qua nỗi khó chịu trong lòng.
"Đường Đường, con có dự định gì chưa?"
Tống Đường đang ngẩn người thì nghe Tống Tòng Nhung hỏi.
Cô sực tỉnh, thành thật đáp: "Con muốn thi vào Đoàn văn công, vào đội múa."
"Phụt..."
Nghe vậy, Tống Nam Tinh bật cười thành tiếng.
Bà ta lại trợn mắt, giọng điệu đầy khinh thường: "Muốn vào Đoàn văn công, ít nhất cũng phải có bằng cấp ba."
"Cô có giống Yểu Yểu nhà ta đâu, là thiên tài vũ đạo. Cô là đứa nhà quê, biết nhảy múa cái gì?"
"Vào Đoàn văn công làm gì? Biểu diễn gặt lúa cấy mạ à? Hay múa gọi hồn? Phụt..."
4
0
4 tuần trước
1 tuần trước
BÌNH LUẬN TRUYỆN (0)
