0 chữ
Chương 5
Chương 3.1: Anh ta tràn ngập hormone, dữ dằn hết chỗ nói
Khoảnh khắc đó, anh bỗng nhớ đến miếng bơ thượng hạng từng được nếm khi sang Liên Xô học tập.
Bỗng nhiên, anh cảm thấy khát.
Lỗ tai đỏ ửng, anh nghiêng đầu sang chỗ khác, đang định giữ khoảng cách với cô, thì cảm nhận được một bàn tay mềm mại len từ gấu áo lên, áp lên cơ bụng rắn chắc của anh.
Bàn tay không biết sống chết ấy còn dám... bóp mấy cái!
Lục Cẩn Ngôn lập tức cứng đờ.
Cơ thể anh căng cứng như thép nguội.
Gương mặt anh đen lại, giận dữ vớ lấy áo khoác bên cạnh đắp lên đùi, nghiến răng gằn từng chữ: "Tống Đường, rút tay cô lại!"
Tống Đường của thế kỷ 21, quen ôm một con thú nhồi bông siêu to – con Tạp Bì Ba Lạp – để ngủ.
Con Tạp Bì Ba Lạp đó là món quà anh trai thứ bảy tặng cô.
Hai mắt của nó là hai viên kim cương đen đắt tiền.
Ngày thường, con Tạp Bì Ba Lạp ấy mềm oặt, ôm rất dễ chịu.
Nhưng không biết vì sao, giờ đây nó lại cứng như đá, cấn đau cả tay cô.
Cô không nhịn được mà bóp chặt mấy cái, định bóp cho nó mềm ra.
Ai ngờ, đang chăm chỉ bóp bóp, cô lại nghe thấy tiếng Lục Cẩn Ngôn đầy sát khí.
Lúc này cô mới sực nhớ – Tống Đường của thế kỷ 21 đã chết rồi, mãi mãi không thể về nhà nữa.
Cô không còn là cô công chúa nhỏ được ba mẹ và bảy người anh yêu chiều nâng niu, mà là nữ phụ độc ác có thể bị ngược chết bất cứ lúc nào!
Cô giật mình mở mắt, chạm phải ánh mắt lạnh băng, không chút ấm áp của anh.
Tay cô bị anh lạnh lùng gạt ra, cùng lúc ấy lại nghe thấy lời cảnh cáo như búa bổ: "Tránh xa tôi ra!"
"Về sau đừng có xuất hiện trong phạm vi hai mét quanh tôi."
"Còn dám chạm vào tôi nữa thì tự gánh hậu quả!"
Tống Đường run lên bần bật.
Đặc biệt là khi nhớ tới vị trí bàn tay mình vừa đặt, cô chỉ muốn tìm dao chặt luôn cái tay táo tợn ấy.
Cô dám... bóp cơ bụng anh!
Ngón tay run rẩy, cô hoảng hốt giấu tay ra sau lưng.
Cô thấy mình như đang nhảy disco trên mìn của Lục Cẩn Ngôn, khẽ nuốt nước bọt, định nói gì đó để cứu vãn.
Nhưng cô còn chưa kịp lên tiếng, anh đã khoác áo rời đi mang theo cơn giận băng giá.
Đến tận đầu bên kia toa, anh mới dừng lại.
Cách cô... không chỉ hai mét.
Tống Đường nhìn bàn tay tội lỗi của mình, lại lén lút nhìn bóng lưng anh một cái.
Thật lòng mà nói, từ khuôn mặt đến vóc dáng, anh đều đúng chuẩn gu thẩm mỹ của cô.
Hơn mét tám, vai rộng eo thon chân dài, cơ bụng sáu múi, đường nhân ngư sắc nét.
Toát ra sức mạnh, hormone ngập tràn.
Càng đáng nói là cơ bắp của anh cực kỳ đẹp, không phải kiểu quá to thô thiển, mà là đường nét mượt mà, cân đối hoàn mỹ.
Cô chưa từng thấy người đàn ông nào đẹp trai hơn anh.
Tiếc là... anh là nhân vật lớn cô không dám đυ.ng vào, thèm thân thể anh chỉ tổ rước họa, nên sau này, cô tuyệt đối không dám trêu vào nữa.
Sau khi đứng yên ở đầu toa, khí lạnh quanh người Lục Cẩn Ngôn vẫn tỏa ra vùn vụt.
Anh vốn đã có khí chất khiến người khác không dám đến gần, giờ mang theo khí thế như muốn đông cứng tất cả, dù gương mặt tuấn tú kia có đẹp hơn cả minh tinh trên tạp chí, hành khách trong toa cũng chẳng ai dám nhìn anh.
***
Lục Cẩn Ngôn chán ghét Tống Đường đến mức một giây cũng không muốn ở cạnh cô.
Bỗng nhiên, anh cảm thấy khát.
Lỗ tai đỏ ửng, anh nghiêng đầu sang chỗ khác, đang định giữ khoảng cách với cô, thì cảm nhận được một bàn tay mềm mại len từ gấu áo lên, áp lên cơ bụng rắn chắc của anh.
Bàn tay không biết sống chết ấy còn dám... bóp mấy cái!
Lục Cẩn Ngôn lập tức cứng đờ.
Cơ thể anh căng cứng như thép nguội.
Gương mặt anh đen lại, giận dữ vớ lấy áo khoác bên cạnh đắp lên đùi, nghiến răng gằn từng chữ: "Tống Đường, rút tay cô lại!"
Tống Đường của thế kỷ 21, quen ôm một con thú nhồi bông siêu to – con Tạp Bì Ba Lạp – để ngủ.
Con Tạp Bì Ba Lạp đó là món quà anh trai thứ bảy tặng cô.
Hai mắt của nó là hai viên kim cương đen đắt tiền.
Ngày thường, con Tạp Bì Ba Lạp ấy mềm oặt, ôm rất dễ chịu.
Cô không nhịn được mà bóp chặt mấy cái, định bóp cho nó mềm ra.
Ai ngờ, đang chăm chỉ bóp bóp, cô lại nghe thấy tiếng Lục Cẩn Ngôn đầy sát khí.
Lúc này cô mới sực nhớ – Tống Đường của thế kỷ 21 đã chết rồi, mãi mãi không thể về nhà nữa.
Cô không còn là cô công chúa nhỏ được ba mẹ và bảy người anh yêu chiều nâng niu, mà là nữ phụ độc ác có thể bị ngược chết bất cứ lúc nào!
Cô giật mình mở mắt, chạm phải ánh mắt lạnh băng, không chút ấm áp của anh.
Tay cô bị anh lạnh lùng gạt ra, cùng lúc ấy lại nghe thấy lời cảnh cáo như búa bổ: "Tránh xa tôi ra!"
"Về sau đừng có xuất hiện trong phạm vi hai mét quanh tôi."
"Còn dám chạm vào tôi nữa thì tự gánh hậu quả!"
Tống Đường run lên bần bật.
Cô dám... bóp cơ bụng anh!
Ngón tay run rẩy, cô hoảng hốt giấu tay ra sau lưng.
Cô thấy mình như đang nhảy disco trên mìn của Lục Cẩn Ngôn, khẽ nuốt nước bọt, định nói gì đó để cứu vãn.
Nhưng cô còn chưa kịp lên tiếng, anh đã khoác áo rời đi mang theo cơn giận băng giá.
Đến tận đầu bên kia toa, anh mới dừng lại.
Cách cô... không chỉ hai mét.
Tống Đường nhìn bàn tay tội lỗi của mình, lại lén lút nhìn bóng lưng anh một cái.
Thật lòng mà nói, từ khuôn mặt đến vóc dáng, anh đều đúng chuẩn gu thẩm mỹ của cô.
Hơn mét tám, vai rộng eo thon chân dài, cơ bụng sáu múi, đường nhân ngư sắc nét.
Toát ra sức mạnh, hormone ngập tràn.
Càng đáng nói là cơ bắp của anh cực kỳ đẹp, không phải kiểu quá to thô thiển, mà là đường nét mượt mà, cân đối hoàn mỹ.
Tiếc là... anh là nhân vật lớn cô không dám đυ.ng vào, thèm thân thể anh chỉ tổ rước họa, nên sau này, cô tuyệt đối không dám trêu vào nữa.
Sau khi đứng yên ở đầu toa, khí lạnh quanh người Lục Cẩn Ngôn vẫn tỏa ra vùn vụt.
Anh vốn đã có khí chất khiến người khác không dám đến gần, giờ mang theo khí thế như muốn đông cứng tất cả, dù gương mặt tuấn tú kia có đẹp hơn cả minh tinh trên tạp chí, hành khách trong toa cũng chẳng ai dám nhìn anh.
***
Lục Cẩn Ngôn chán ghét Tống Đường đến mức một giây cũng không muốn ở cạnh cô.
4
0
4 tuần trước
1 tuần trước
BÌNH LUẬN TRUYỆN (0)
