0 chữ
Chương 48
Chương 48
Khi cái rìu sắt được cô cầm lên, đám người lượm ve chai xung quanh đều nhìn cô bằng ánh mắt đầy ghen tị.
Cô gái này, đúng là “chân mệnh thiên tử”.
Lúc này, có một chị tóc ngắn to cao vạm vỡ trông thấy Đồ Tước đang lục tung đống cao su, lại thấy trong giỏ cô có hai cái trục bánh xe, lập tức nảy sinh ý định.
“Em gái, em đang tìm bánh xe phải không?”
Hồ Nguyệt Hoa chủ động đi tới hỏi Đồ Tước, cô liền siết chặt cây gậy sắt trong tay, nhưng trên mặt vẫn nở một nụ cười, lúm đồng tiền nhỏ hiện lên: “Vâng ạ, em định làm cái xe kéo nhỏ, giờ chỉ còn thiếu lốp.”
Mắt Hồ Nguyệt Hoa sáng lên, cô ấy tháo giỏ tre sau lưng ra, mở ra cho Đồ Tước xem: “Em coi nè, chị có hai cái bánh xe, không biết có hợp với trục bánh của em không.”
Đồ Tước xua tay, cười ngượng ngùng: “Chị ơi, không công thì không nhận, em không thể lấy đồ của chị được.”
Hồ Nguyệt Hoa cười ha hả, cô ấy tóc ngắn, cao gần một mét tám, tay chân thô to, thoạt nhìn chẳng giống con gái, nhưng ở vùng ngoại thành phế thổ này, kiểu phụ nữ như vậy mới được coi là quý giá nhất.
Làm được việc, khỏe mạnh, sức lực dồi dào.
Người nghèo cưới vợ thì chỉ cần ba điểm đó.
Cộng thêm có thể sinh nở.
“Chị không cho em không đâu. Chị muốn cái rìu của em, em thấy được không? Chị dùng hai cái lốp này đổi với em.”
Lốp xe vốn có giá thu hồi rất thấp. Trong nội thành có nhà máy cao su, nhưng lốp cao su ở trung tâm giao dịch thì mắc đến phát rồ.
Hai cái lốp xe kéo nhỏ, nếu mua ở trung tâm giao dịch ít nhất cũng phải năm trăm điểm.
Đồ Tước cầm lên xem kỹ hai cái lốp, xác nhận là hàng tốt, cao su cũng dày dặn, lại lấy trục bánh ra ướm thử, vừa khít.
“Được, em đổi với chị. Chị ơi, rìu cho chị.”
Đồ Tước đưa rìu cứu hỏa qua, rồi ôm hai cái lốp nhét vào giỏ sau lưng.
Lần này rõ ràng là Hồ Nguyệt Hoa lời hơn. Chính cô ấy cũng thấy hơi ngại, dù sao cái rìu cứu hỏa ấy còn được bảo quản rất tốt, chỉ có phần lưỡi hơi rỉ một chút, hoàn toàn không ảnh hưởng đến việc sử dụng.
Nhưng thật ra Đồ Tước đã quá mệt, đi tìm lốp xe còn mệt hơn đánh nhau với dị thú.
Cô nghĩ chi bằng làm một việc thuận tay tạo ân tình cho người khác cũng tốt.
“Cảm ơn em gái.” Hồ Nguyệt Hoa chân thành cảm ơn.
Đồ Tước lúm đồng tiền nhỏ hơi sâu hơn một chút: “Mỗi người cần mỗi thứ mà thôi. Tạm biệt chị nhé, em phải về rồi.”
Hồ Nguyệt Hoa sững người một lát, quả nhiên nhìn lại thì đã gần mười một giờ. Cô ấy cũng phải tranh thủ quay về.
“Ờ ờ, được, chị cũng về đây. Tạm biệt nha.”
Hồ Nguyệt Hoa thầm nghĩ con bé này nói năng nho nhã, chắc gia cảnh không tệ. Chỉ là thân thể gầy quá, sống ở phế thổ kiểu này thì đúng là không ổn chút nào.
Đồ Tước xếp hàng vào thành, mười một giờ rưỡi mới về đến nhà.
Vốn định làm thêm một đợt đặt mồi săn thú, ai ngờ bất ngờ có được trứng chim đã làm đầy không gian của Thiết Ngũ.
Miếng thịt nạc phóng xạ trung bình kia đành để dành lại.
Mai ra ngoài vẫn còn dùng được.
Thiết Tam tiến tới báo cáo tình hình buổi sáng: “Người phụ nữ hàng xóm kia đến rồi, tới mấy lần, không vào, không động vào cái gì.”
Hẳn là Dương Mai.
Đồ Tước lạnh lùng cười khẩy, ở phế thổ này, mạng người như cỏ rác, đặc biệt là dân ngoại thành như họ, mất tích cũng chẳng ai quan tâm, càng không có ai quản.
Nếu Dương Mai thật sự đến gây sự.
Vậy thì cho bà ta xuống dưới làm bạn với hai đứa em trai luôn.
Cả nhà, có đoàn tụ mới tốt.
Giờ phút này, thứ cô quan tâm nhất chính là mấy quả trứng chim.
Đồ Tước bảo Thiết Ngũ lấy trứng chim ra, mang theo cả tổ chim.
Cô lần lượt quét qua từng quả:
[Tít, phóng xạ thấp, có thể ăn được.]
[Tít, phóng xạ thấp, có thể ăn được.]
…
Liên tục kiểm tra ba quả, đều ăn được.
Tổng cộng có sáu quả trứng, năm trong số đó có thể ăn. Chỉ có một quả là phóng xạ trung bình, bên trong đã có thể nhìn thấy hình dáng của chim con, độ sống rất cao, mang đi giao dịch chắc chắn là có giá nhưng không có hàng.
Một quả trứng chim biến dị phóng xạ trung bình có thể ấp nở, giá trị tối thiểu cũng phải bốn con số trở lên.
Cô gái này, đúng là “chân mệnh thiên tử”.
Lúc này, có một chị tóc ngắn to cao vạm vỡ trông thấy Đồ Tước đang lục tung đống cao su, lại thấy trong giỏ cô có hai cái trục bánh xe, lập tức nảy sinh ý định.
“Em gái, em đang tìm bánh xe phải không?”
Hồ Nguyệt Hoa chủ động đi tới hỏi Đồ Tước, cô liền siết chặt cây gậy sắt trong tay, nhưng trên mặt vẫn nở một nụ cười, lúm đồng tiền nhỏ hiện lên: “Vâng ạ, em định làm cái xe kéo nhỏ, giờ chỉ còn thiếu lốp.”
Mắt Hồ Nguyệt Hoa sáng lên, cô ấy tháo giỏ tre sau lưng ra, mở ra cho Đồ Tước xem: “Em coi nè, chị có hai cái bánh xe, không biết có hợp với trục bánh của em không.”
Đồ Tước xua tay, cười ngượng ngùng: “Chị ơi, không công thì không nhận, em không thể lấy đồ của chị được.”
Làm được việc, khỏe mạnh, sức lực dồi dào.
Người nghèo cưới vợ thì chỉ cần ba điểm đó.
Cộng thêm có thể sinh nở.
“Chị không cho em không đâu. Chị muốn cái rìu của em, em thấy được không? Chị dùng hai cái lốp này đổi với em.”
Lốp xe vốn có giá thu hồi rất thấp. Trong nội thành có nhà máy cao su, nhưng lốp cao su ở trung tâm giao dịch thì mắc đến phát rồ.
Hai cái lốp xe kéo nhỏ, nếu mua ở trung tâm giao dịch ít nhất cũng phải năm trăm điểm.
Đồ Tước cầm lên xem kỹ hai cái lốp, xác nhận là hàng tốt, cao su cũng dày dặn, lại lấy trục bánh ra ướm thử, vừa khít.
“Được, em đổi với chị. Chị ơi, rìu cho chị.”
Lần này rõ ràng là Hồ Nguyệt Hoa lời hơn. Chính cô ấy cũng thấy hơi ngại, dù sao cái rìu cứu hỏa ấy còn được bảo quản rất tốt, chỉ có phần lưỡi hơi rỉ một chút, hoàn toàn không ảnh hưởng đến việc sử dụng.
Nhưng thật ra Đồ Tước đã quá mệt, đi tìm lốp xe còn mệt hơn đánh nhau với dị thú.
Cô nghĩ chi bằng làm một việc thuận tay tạo ân tình cho người khác cũng tốt.
“Cảm ơn em gái.” Hồ Nguyệt Hoa chân thành cảm ơn.
Đồ Tước lúm đồng tiền nhỏ hơi sâu hơn một chút: “Mỗi người cần mỗi thứ mà thôi. Tạm biệt chị nhé, em phải về rồi.”
Hồ Nguyệt Hoa sững người một lát, quả nhiên nhìn lại thì đã gần mười một giờ. Cô ấy cũng phải tranh thủ quay về.
“Ờ ờ, được, chị cũng về đây. Tạm biệt nha.”
Đồ Tước xếp hàng vào thành, mười một giờ rưỡi mới về đến nhà.
Vốn định làm thêm một đợt đặt mồi săn thú, ai ngờ bất ngờ có được trứng chim đã làm đầy không gian của Thiết Ngũ.
Miếng thịt nạc phóng xạ trung bình kia đành để dành lại.
Mai ra ngoài vẫn còn dùng được.
Thiết Tam tiến tới báo cáo tình hình buổi sáng: “Người phụ nữ hàng xóm kia đến rồi, tới mấy lần, không vào, không động vào cái gì.”
Hẳn là Dương Mai.
Đồ Tước lạnh lùng cười khẩy, ở phế thổ này, mạng người như cỏ rác, đặc biệt là dân ngoại thành như họ, mất tích cũng chẳng ai quan tâm, càng không có ai quản.
Nếu Dương Mai thật sự đến gây sự.
Vậy thì cho bà ta xuống dưới làm bạn với hai đứa em trai luôn.
Cả nhà, có đoàn tụ mới tốt.
Giờ phút này, thứ cô quan tâm nhất chính là mấy quả trứng chim.
Đồ Tước bảo Thiết Ngũ lấy trứng chim ra, mang theo cả tổ chim.
Cô lần lượt quét qua từng quả:
[Tít, phóng xạ thấp, có thể ăn được.]
[Tít, phóng xạ thấp, có thể ăn được.]
…
Liên tục kiểm tra ba quả, đều ăn được.
Tổng cộng có sáu quả trứng, năm trong số đó có thể ăn. Chỉ có một quả là phóng xạ trung bình, bên trong đã có thể nhìn thấy hình dáng của chim con, độ sống rất cao, mang đi giao dịch chắc chắn là có giá nhưng không có hàng.
Một quả trứng chim biến dị phóng xạ trung bình có thể ấp nở, giá trị tối thiểu cũng phải bốn con số trở lên.
1
0
1 tuần trước
1 ngày trước
BÌNH LUẬN TRUYỆN (0)
