0 chữ
Chương 42
Chương 42
Càng hát càng hứng khởi, nụ cười cô rạng rỡ, nhưng vẫn khẽ thu giọng, nơi này không phải sân khấu ngoài trời gì, không thể quá lộ liễu.
Đột nhiên, một ụ đất dưới chân khẽ động, khiến cô vấp phải, suýt nữa ngã nhào. May có Thiết Nhị bật ra đỡ kịp thời.
Thiết Nhị lập tức chắn trước mặt Đồ Tước, chân chi căng chặt cảnh giác.
Hiện tại, nơi cô đang đứng chính là chỗ vừa rồi đã gϊếŧ hai kẻ kia trong chớp mắt. Đồ Tước cũng căng thẳng cực độ, lập tức tháo dây thừng buộc trên xe kéo, siết chặt thanh dao phòng uốn ván trong tay, lưng khom xuống, cả người như con báo săn chực chờ lao ra tấn công.
Ngay khoảnh khắc đó, thân cây bạch quả chấn động mạnh.
Hai con rắn biến dị to như thùng nước trườn xuống khỏi thân cây. Chúng dài đến mức, đầu đã tuột khỏi thân cây mà đuôi vẫn chưa thấy đâu. Đồ Tước ước lượng, ít nhất cũng phải dài đến hai mươi mét, cỡ này đã có thể gọi là mãng xà.
Cái đầu khổng lồ của chúng dữ tợn khôn cùng, miệng to phả ra mùi tanh tởm, gió thổi qua làn hơi thối sộc thẳng tới chỗ Đồ Tước. Hai con mãng xà lè lưỡi, đôi mắt dọc lạnh băng khóa chặt lấy cô. Vảy trên người chúng phản chiếu ánh kim loại, rõ ràng không dễ đối phó.
Đồ Tước trầm hẳn xuống, hai con mãng xà này tuyệt đối không yếu.
Cô truyền thần niệm dặn đám cổ trùng: “Cẩn thận đối phó, phải bảo vệ tao!”
Chớp mắt, một con mãng xà bất ngờ tấn công, nhe nanh bổ nhào về phía cô. Thiết Nhị lập tức nhảy lên nghênh chiến, quấn lấy mãng xà bắt đầu chém gϊếŧ.
Con kia lại vòng qua Thiết Nhị, lao thẳng về phía xe kéo. Mắt Đồ Tước lóe lạnh, Thiết Tứ liền nhảy ra, chặn đứng đường tấn công của mãng xà.
Hai con mãng xà quá lớn, đám cổ trùng căn bản không đỡ nổi. Đồ Tước chỉ còn cách nhân lúc chúng bị cổ trùng cầm chân để rút lui liên tục.
Chạy! Cô chỉ có thể liều mạng mà chạy.
Xe kéo cũng mặc kệ.
Dưới uy hϊếp của hai con mãng xà, điều duy nhất cô cầu là sống sót.
Dù mấy con cổ trùng đã liều mình quấn lấy mãng xà, nhưng chẳng bao lâu đã rơi vào thế yếu. Chênh lệch kích thước quá lớn, Thiết Nhất sơ suất một chút liền bị một con mãng xà cắn mất nửa người, gần như mất hết năng lực hành động.
Đòn công kích của Thiết Nhị còn không phá nổi lớp vảy phòng ngự, chất độc của Thiết Lục cũng không xuyên qua được lớp giáp rắn để ngấm vào máu thịt nó. Ngược lại, chính nó bị mãng xà ngoạm nát đầu. Đồ Tước lập tức cảm nhận được thần niệm của nó đứt đoạn.
Cô biết rõ Thiết Lục đã bị gϊếŧ.
Cô càng không dám dừng lại dù chỉ một giây, chạy! Cô cắm đầu chạy như điên, mãi đến khi nhìn thấy cổng thành Tây, mới cảm thấy phổi như muốn nổ tung.
Đã gần 12 giờ trưa, chẳng còn ai ở bên ngoài. Đồ Tước lập tức quẹt thẻ vào thành.
Về đến nhà, cô cảm nhận rõ ràng thần niệm của Thiết Nhất, Thiết Nhị, Thiết Tứ, Thiết Lục toàn bộ đã đoạn tuyệt.
Điều đó có nghĩa những con cổ trùng này toàn bộ đã chết.
“Bịch!”
Đồ Tước không nhịn được đá mạnh một phát vào cột đá ở cửa.
Lần này tổn thất quá nặng nề!
Mở khóa vào nhà, Đồ Tước lập tức triệu hồi Kiến Hậu và Thiết Ngũ ra ngoài.
Bây giờ, cô chỉ còn lại ba con cổ trùng: Thiết Tam, Thiết Ngũ và Kiến Hậu. Mất đến bốn con một lúc, tim Đồ Tước như nhỏ máu.
Đặc biệt là Thiết Lục, khó khăn lắm mới gặp được một con trùng độc, vậy mà lại để nó chết lãng phí như thế.
Hơn nữa đám cổ trùng này đều đã uống không ít máu của cô, nghĩ đến đây, sắc mặt Đồ Tước u ám, răng nghiến ken két.
Lần này, thật sự là cô quá chủ quan.
Cô đã nhầm lẫn may mắn thành thực lực, phải trả cái giá rất đắt. Cũng may, còn giữ được mạng.
Cổ trùng đối với cổ sư vốn là vật tiêu hao.
Quãng thời gian vừa rồi quá thuận lợi khiến Đồ Tước vô thức lơi lỏng cảnh giác, như vậy là vô cùng nguy hiểm. Cô nghiêm khắc tự kiểm điểm, rồi bảo Thiết Tam đào thi thể mới chôn trong sân lên.
Đột nhiên, một ụ đất dưới chân khẽ động, khiến cô vấp phải, suýt nữa ngã nhào. May có Thiết Nhị bật ra đỡ kịp thời.
Thiết Nhị lập tức chắn trước mặt Đồ Tước, chân chi căng chặt cảnh giác.
Hiện tại, nơi cô đang đứng chính là chỗ vừa rồi đã gϊếŧ hai kẻ kia trong chớp mắt. Đồ Tước cũng căng thẳng cực độ, lập tức tháo dây thừng buộc trên xe kéo, siết chặt thanh dao phòng uốn ván trong tay, lưng khom xuống, cả người như con báo săn chực chờ lao ra tấn công.
Ngay khoảnh khắc đó, thân cây bạch quả chấn động mạnh.
Hai con rắn biến dị to như thùng nước trườn xuống khỏi thân cây. Chúng dài đến mức, đầu đã tuột khỏi thân cây mà đuôi vẫn chưa thấy đâu. Đồ Tước ước lượng, ít nhất cũng phải dài đến hai mươi mét, cỡ này đã có thể gọi là mãng xà.
Đồ Tước trầm hẳn xuống, hai con mãng xà này tuyệt đối không yếu.
Cô truyền thần niệm dặn đám cổ trùng: “Cẩn thận đối phó, phải bảo vệ tao!”
Chớp mắt, một con mãng xà bất ngờ tấn công, nhe nanh bổ nhào về phía cô. Thiết Nhị lập tức nhảy lên nghênh chiến, quấn lấy mãng xà bắt đầu chém gϊếŧ.
Con kia lại vòng qua Thiết Nhị, lao thẳng về phía xe kéo. Mắt Đồ Tước lóe lạnh, Thiết Tứ liền nhảy ra, chặn đứng đường tấn công của mãng xà.
Hai con mãng xà quá lớn, đám cổ trùng căn bản không đỡ nổi. Đồ Tước chỉ còn cách nhân lúc chúng bị cổ trùng cầm chân để rút lui liên tục.
Xe kéo cũng mặc kệ.
Dưới uy hϊếp của hai con mãng xà, điều duy nhất cô cầu là sống sót.
Dù mấy con cổ trùng đã liều mình quấn lấy mãng xà, nhưng chẳng bao lâu đã rơi vào thế yếu. Chênh lệch kích thước quá lớn, Thiết Nhất sơ suất một chút liền bị một con mãng xà cắn mất nửa người, gần như mất hết năng lực hành động.
Đòn công kích của Thiết Nhị còn không phá nổi lớp vảy phòng ngự, chất độc của Thiết Lục cũng không xuyên qua được lớp giáp rắn để ngấm vào máu thịt nó. Ngược lại, chính nó bị mãng xà ngoạm nát đầu. Đồ Tước lập tức cảm nhận được thần niệm của nó đứt đoạn.
Cô biết rõ Thiết Lục đã bị gϊếŧ.
Cô càng không dám dừng lại dù chỉ một giây, chạy! Cô cắm đầu chạy như điên, mãi đến khi nhìn thấy cổng thành Tây, mới cảm thấy phổi như muốn nổ tung.
Về đến nhà, cô cảm nhận rõ ràng thần niệm của Thiết Nhất, Thiết Nhị, Thiết Tứ, Thiết Lục toàn bộ đã đoạn tuyệt.
Điều đó có nghĩa những con cổ trùng này toàn bộ đã chết.
“Bịch!”
Đồ Tước không nhịn được đá mạnh một phát vào cột đá ở cửa.
Lần này tổn thất quá nặng nề!
Mở khóa vào nhà, Đồ Tước lập tức triệu hồi Kiến Hậu và Thiết Ngũ ra ngoài.
Bây giờ, cô chỉ còn lại ba con cổ trùng: Thiết Tam, Thiết Ngũ và Kiến Hậu. Mất đến bốn con một lúc, tim Đồ Tước như nhỏ máu.
Đặc biệt là Thiết Lục, khó khăn lắm mới gặp được một con trùng độc, vậy mà lại để nó chết lãng phí như thế.
Hơn nữa đám cổ trùng này đều đã uống không ít máu của cô, nghĩ đến đây, sắc mặt Đồ Tước u ám, răng nghiến ken két.
Lần này, thật sự là cô quá chủ quan.
Cô đã nhầm lẫn may mắn thành thực lực, phải trả cái giá rất đắt. Cũng may, còn giữ được mạng.
Cổ trùng đối với cổ sư vốn là vật tiêu hao.
Quãng thời gian vừa rồi quá thuận lợi khiến Đồ Tước vô thức lơi lỏng cảnh giác, như vậy là vô cùng nguy hiểm. Cô nghiêm khắc tự kiểm điểm, rồi bảo Thiết Tam đào thi thể mới chôn trong sân lên.
0
0
1 tuần trước
1 tuần trước
BÌNH LUẬN TRUYỆN (0)
