0 chữ
Chương 24
Chương 24
Căn cứ số 10, Đồ Tước thấy cũng tạm ổn.
Thấy cô xách một bao tải lưới rắn tới, Trương Diễm cười: “Xem ra hôm nay thu hoạch không nhỏ nhỉ.”
Giọng Đồ Tước có phần ngại ngùng: “Chỉ là ít vỏ bí đỏ thôi, cháu tính đổi lấy ít muối. Hôm nay may mắn đó. Lúc về suýt nữa bị chuột biến dị cắn chết.”
Giọng cô mệt mỏi, sắc mặt cũng lộ vẻ sợ hãi sau tai nạn. Trương Diễm vốn còn có chút ghen tị, nghe vậy thì sắc mặt dịu đi vài phần.
“Cũng phải thôi, cổng tây nguy hiểm lắm, đó khác gì cướp đồ trong miệng Diêm Vương.”
Nghĩ tới việc cha mẹ Đồ Tước vừa mất, Trương Diễm cũng không nói thêm gì nữa.
Con người mà, chẳng sợ nghèo, chỉ sợ bất công. Vừa không muốn người khác khổ hơn mình, lại càng không muốn người ta sống tốt hơn mình.
Chỉ có Vương Tiểu Hồng là vui vẻ ríu rít kể về mấy chuyện vui khi đi xem mắt gần đây. Trương Diễm nghe mà phát phiền, con bé Đồ Tước còn nhỏ hơn Tiểu Hồng, nhìn lại cứ như người lớn con, còn con gái mình thì vẫn ngây thơ như con nít.
Không cha không mẹ đúng là khác biệt thật.
Ba người chỉ mất chừng mười phút là tới trung tâm giao dịch.
Ba chiếc xe bán tải lớn đậu dưới cột đèn đường. Đây là một trong hai nơi duy nhất ở ngoại thành có điện, cái còn lại là trung tâm phòng vệ của lính gác thành.
Thùng xe phía sau chất đầy đủ loại hàng hóa kỳ lạ.
Quần áo, đồ dùng sinh hoạt, các loại máy móc điện tử, thậm chí cả thực phẩm.
Như bánh bã đậu được làm từ bã đậu, bột vỏ côn trùng, bột vỏ trứng và muối.
Đừng chê nguyên liệu nghe có vẻ ghê, món này rất được ưa chuộng.
Vỏ trứng bổ sung canxi, vỏ côn trùng giàu đạm, bã đậu thì no lâu, còn vị thì… thôi, có cái để ăn là may rồi, đừng đòi hỏi gì hơn, tưởng mình là nhân vật lớn trong nội thành chắc?
Loại bánh này không hề rẻ, một cân giá tới 150 điểm tín dụng.
Giá này là không hề rẻ đâu.
Đồ Tước xách vỏ bí đỏ, bước đến chỗ một gã đàn ông to con. Trước mặt hắn đặt một tấm bảng: Muối i-ốt phóng xạ thấp, 50g = 110 điểm.
Cô đi tới trước mặt gã, nhìn muối trắng phau phau hỏi: “Có thể đổi đồ được không? Tôi không có nhiều điểm như vậy.”
Gã thấy là một cô bé thì có vẻ chẳng để tâm, bĩu môi: “Được chứ, có gì thì cho tôi xem thử, đồng nát sắt vụn thì miễn bàn nhé.”
Đồ Tước rút ra một miếng vỏ bí đưa cho hắn: “Năm cân vỏ bí đỏ phóng xạ thấp, đổi hai cân muối. Được thì đổi ngay.”
Gã sửng sốt, theo phản xạ lấy máy quét ra quét một cái.
[Tít! Phóng xạ thấp, có thể ăn.]
“Đúng thật là vỏ bí đỏ phóng xạ thấp.” Gã chủ sạp hơi bất ngờ, không khỏi nhìn Đồ Tước bằng con mắt khác. Đúng là người thật sự giỏi thì không để lộ mình.
Gã ho nhẹ một tiếng: “Năm cân vỏ bí đổi một cân muối.”
Đồ Tước quay người bước đi ngay, động tác dứt khoát, không nể nang chút nào.
Năm cân vỏ bí đỏ với bí đỏ chẳng khác gì nhau, rửa sạch là có thể nấu ăn liền. Dùng năm cân lương thực phóng xạ thấp đi đổi một cân muối, có điên cô mới làm.
Thấy Đồ Tước quay đầu bỏ đi, sắc mặt gã chủ sạp đầy kinh ngạc, con bé này, sao chẳng thèm mặc cả gì hết vậy!
“Ê ê, đừng đi! Một cân không được thì một cân rưỡi được chưa?”
Đồ Tước dừng bước, quay đầu nhìn gã: “Hai cân. Muốn đổi thì đổi, không thì tôi đi.”
Gã to con tiếc đứt ruộtnăm cân vỏ bí, cắn răng nói: “Tôi phải kiểm tra vỏ bí của cô. Nếu toàn bộ đều là phóng xạ thấp thì đổi.”
Đồ Tước không tỏ ý kiến.
Cô mở túi ra, gã chủ sạp thật sự cẩn thận kiểm từng miếng một, tốc độ rất nhanh, mấy trăm miếng vỏ bí chưa tới mười phút là xong. Quả nhiên tất cả đều là loại phóng xạ thấp.
“Đổi, tôi lấy, giờ đóng gói muối cho cô.”
Hai cân muối vào tay, Đồ Tước vốn rất nhạy cảm với trọng lượng, biết gã này không hề giở trò, bèn hài lòng bỏ muối vào túi.
Đồ quý thế này, cô chẳng dám để trong gùi.
Thấy cô xách một bao tải lưới rắn tới, Trương Diễm cười: “Xem ra hôm nay thu hoạch không nhỏ nhỉ.”
Giọng Đồ Tước có phần ngại ngùng: “Chỉ là ít vỏ bí đỏ thôi, cháu tính đổi lấy ít muối. Hôm nay may mắn đó. Lúc về suýt nữa bị chuột biến dị cắn chết.”
Giọng cô mệt mỏi, sắc mặt cũng lộ vẻ sợ hãi sau tai nạn. Trương Diễm vốn còn có chút ghen tị, nghe vậy thì sắc mặt dịu đi vài phần.
“Cũng phải thôi, cổng tây nguy hiểm lắm, đó khác gì cướp đồ trong miệng Diêm Vương.”
Nghĩ tới việc cha mẹ Đồ Tước vừa mất, Trương Diễm cũng không nói thêm gì nữa.
Con người mà, chẳng sợ nghèo, chỉ sợ bất công. Vừa không muốn người khác khổ hơn mình, lại càng không muốn người ta sống tốt hơn mình.
Chỉ có Vương Tiểu Hồng là vui vẻ ríu rít kể về mấy chuyện vui khi đi xem mắt gần đây. Trương Diễm nghe mà phát phiền, con bé Đồ Tước còn nhỏ hơn Tiểu Hồng, nhìn lại cứ như người lớn con, còn con gái mình thì vẫn ngây thơ như con nít.
Ba người chỉ mất chừng mười phút là tới trung tâm giao dịch.
Ba chiếc xe bán tải lớn đậu dưới cột đèn đường. Đây là một trong hai nơi duy nhất ở ngoại thành có điện, cái còn lại là trung tâm phòng vệ của lính gác thành.
Thùng xe phía sau chất đầy đủ loại hàng hóa kỳ lạ.
Quần áo, đồ dùng sinh hoạt, các loại máy móc điện tử, thậm chí cả thực phẩm.
Như bánh bã đậu được làm từ bã đậu, bột vỏ côn trùng, bột vỏ trứng và muối.
Đừng chê nguyên liệu nghe có vẻ ghê, món này rất được ưa chuộng.
Vỏ trứng bổ sung canxi, vỏ côn trùng giàu đạm, bã đậu thì no lâu, còn vị thì… thôi, có cái để ăn là may rồi, đừng đòi hỏi gì hơn, tưởng mình là nhân vật lớn trong nội thành chắc?
Loại bánh này không hề rẻ, một cân giá tới 150 điểm tín dụng.
Đồ Tước xách vỏ bí đỏ, bước đến chỗ một gã đàn ông to con. Trước mặt hắn đặt một tấm bảng: Muối i-ốt phóng xạ thấp, 50g = 110 điểm.
Cô đi tới trước mặt gã, nhìn muối trắng phau phau hỏi: “Có thể đổi đồ được không? Tôi không có nhiều điểm như vậy.”
Gã thấy là một cô bé thì có vẻ chẳng để tâm, bĩu môi: “Được chứ, có gì thì cho tôi xem thử, đồng nát sắt vụn thì miễn bàn nhé.”
Đồ Tước rút ra một miếng vỏ bí đưa cho hắn: “Năm cân vỏ bí đỏ phóng xạ thấp, đổi hai cân muối. Được thì đổi ngay.”
Gã sửng sốt, theo phản xạ lấy máy quét ra quét một cái.
[Tít! Phóng xạ thấp, có thể ăn.]
“Đúng thật là vỏ bí đỏ phóng xạ thấp.” Gã chủ sạp hơi bất ngờ, không khỏi nhìn Đồ Tước bằng con mắt khác. Đúng là người thật sự giỏi thì không để lộ mình.
Đồ Tước quay người bước đi ngay, động tác dứt khoát, không nể nang chút nào.
Năm cân vỏ bí đỏ với bí đỏ chẳng khác gì nhau, rửa sạch là có thể nấu ăn liền. Dùng năm cân lương thực phóng xạ thấp đi đổi một cân muối, có điên cô mới làm.
Thấy Đồ Tước quay đầu bỏ đi, sắc mặt gã chủ sạp đầy kinh ngạc, con bé này, sao chẳng thèm mặc cả gì hết vậy!
“Ê ê, đừng đi! Một cân không được thì một cân rưỡi được chưa?”
Đồ Tước dừng bước, quay đầu nhìn gã: “Hai cân. Muốn đổi thì đổi, không thì tôi đi.”
Gã to con tiếc đứt ruộtnăm cân vỏ bí, cắn răng nói: “Tôi phải kiểm tra vỏ bí của cô. Nếu toàn bộ đều là phóng xạ thấp thì đổi.”
Đồ Tước không tỏ ý kiến.
Cô mở túi ra, gã chủ sạp thật sự cẩn thận kiểm từng miếng một, tốc độ rất nhanh, mấy trăm miếng vỏ bí chưa tới mười phút là xong. Quả nhiên tất cả đều là loại phóng xạ thấp.
“Đổi, tôi lấy, giờ đóng gói muối cho cô.”
Hai cân muối vào tay, Đồ Tước vốn rất nhạy cảm với trọng lượng, biết gã này không hề giở trò, bèn hài lòng bỏ muối vào túi.
Đồ quý thế này, cô chẳng dám để trong gùi.
1
0
1 tuần trước
1 ngày trước
BÌNH LUẬN TRUYỆN (0)
