TruyệnWiki

nơi chia sẽ truyện miễn phí

0 chữ

Chương 2
Chương 2: Xảy ra biến cố

Bởi vì nếu không nhạy, thì cả xương cốt cũng đã nằm trong bụng dị thú từ lâu rồi.

Trời mỗi lúc một tối sầm lại.

Vương Tiểu Hồng bắt đầu thấy sợ, vô thức lại gần Đồ Tước, bắt chước cô tháo gùi xuống, ôm chặt vào lòng.

“Đồ Tước, em nói xem thời tiết gì mà kỳ quặc thế này, có khi nào lại đổ bão tuyết không?”

Đồ Tước ngước nhìn bầu trời, lắc đầu: “Bão tuyết thì chưa tới mức đó, nhưng mưa lớn thì có thể. Mong là được vào thành sớm.”

Vương Tiểu Hồng như hiến vật quý, lấy từ gùi ra một cái ô rách nát, giơ cho Đồ Tước xem, trong giọng nói còn mang theo chút tự hào nho nhỏ: “Em coi nè, mẹ chị cho chị cái ô này, nếu mưa thật, chị che cho em.”

Đồ Tước khẽ kéo khóe môi: “Ừm, nếu mưa thì trông cậy vào chị nhé, cảm ơn chị Tiểu Hồng.”

“Ha ha, em gọi chị là chị rồi thì tất nhiên chị phải che cho em chứ còn gì nữa!”

Vương Tiểu Hồng vui đến suýt nữa nhảy cẫng lên, Đồ Tước gọi cô ấy là chị, hiếm có biết bao!

Bên cạnh, trong lòng Đồ Tước lại trào lên một nỗi đè nén khó nói thành lời, chẳng hiểu sao, linh cảm mách bảo cô sắp có chuyện.

Cô siết chặt con dao thái rau trong lòng.

Cây dao này là cô nhặt được trong đống đổ nát, toàn thân rỉ sét, đúng nghĩa lưỡi dao uốn ván, có thể tấn công lẫn phòng thủ, lại còn miễn phí, hiện đang đứng thứ ba trong toàn bộ tài sản của Đồ Tước.

Cô đảo mắt quan sát xung quanh. Bầu trời mờ mịt, nơi đường chân trời mơ hồ có một vệt xám đen như thủy triều cuộn trào, và đang không ngừng tiến lại gần.

Gần rồi.

Càng lúc càng gần.

Trong đáy mắt Đồ Tước lấp lóe ánh vàng rực rỡ, nhưng không ai để ý. Cô chăm chú nhìn vệt xám đen đó, nó hoàn toàn không phải là đường chân trời, mà là một đàn côn trùng đen đặc. Hàng nghìn hàng vạn con côn trùng đang ào ào bay đến, Đồ Tước gần như có thể thấy rõ miệng hút của chúng.

“Chạy mau!”

Một tiếng quát vang như sấm rền, khiến những người đang xếp hàng chú ý, mọi người đồng loạt quay đầu, tất cả đều nhìn thấy cái vệt xám đen kia.

Chỉ trong vài hơi thở, bầy côn trùng đã áp sát thêm mấy mét.

“Aaaa! Cứu mạng với!”

“Cho chúng tôi vào thành đi! Làm ơn!”

Đám lính gác canh giữ cổng thành cũng đã phát hiện ra dị biến này. Bầy côn trùng chỉ cách cổng thành chừng hai mươi mét. Ngay lập tức, đội trưởng ra lệnh đóng cổng, toàn bộ vệ quân rút khỏi cổng, chuẩn bị nghênh chiến.

“Cho chúng tôi vào đi! Xin các người đấy!”

“Cứu với!”

Tiếng khóc, tiếng hét tuyệt vọng, cùng tiếng vù vù của đôi cánh đang rung động trên không, dệt thành một khúc bi ca tuyệt vọng.

Phía sau lính gác cổng là một biển người chen chúc. Đồ Tước hiểu rõ, việc lao vào xin che chở lúc này là điều xa vời.

1

0

1 tuần trước

1 ngày trước

BÌNH LUẬN TRUYỆN (0)

ảnh đại diện

NỘI QUI BÌNH LUẬN
1 Không được chèn link trang khác vào.
2 Không văng tục trong bình luận.
3 Nội dung bình luận tối đa 255 ký tự.
4 Không chèn hình vào trong bình luận.
5 Sai qui định quá 5 lần sẽ bị khóa acc.