TruyệnWiki

nơi chia sẽ truyện miễn phí

0 chữ

Chương 10
Chương 10: Phát hiện rau dại

Hai con trùng nhỏ nghe thấy mệnh lệnh của chủ nhân, lập tức dùng râu chạm nhẹ vào mu bàn tay cô, ra hiệu đã hiểu.

Ăn trưa xong, Đồ Tước kéo chiếc xe ba gác nhỏ ra khỏi nhà.

Chiếc xe này là cha của nguyên chủ đóng riêng cho mẹ cô ấy, nhỏ gọn vừa phải, Đồ Tước dùng rất hợp.

Cô kiểm tra lại hai bánh xe, chắc chắn là còn hơi, dây thừng buộc cũng chắc chắn, rồi mới đẩy xe ra cửa.

Trước khi đi, cô khóa chặt cổng lại.

Ổ khóa sắt to là do cha nguyên chủ lượm được, là một cái khóa siêu lớn nặng đến hai chục cân, nhìn thôi đã thấy yên tâm rồi.

Khi đi ngang qua nhà Vương Tiểu Hồng, mẹ cô ấy là Trương Diễm còn vẫy tay gọi: “Đồ Tước, đi đâu đấy?”

Đồ Tước khá có thiện cảm với bà Trương. Dù hơi keo kiệt, nhưng không phải người xấu.

Thời buổi này, ai mà chẳng keo kiệt.

Cô gật đầu đáp: “Cháu ra cổng Bắc lấy ít tre về.”

“À à, vậy à. Con Tiểu Hồng nhà cô hôm nay không đi được đâu.” Trương Diễm phấn khởi, cười đến mức khóe miệng sắp rách: “Nó đi xem mắt rồi, lần này là một sĩ quan trong đội vệ binh đấy. Đợi đâu vào đấy rồi, cô mời cháu đi ăn tiệc nhé!”

“Dạ, cảm ơn cô Trương!” Đồ Tước vừa nói vừa đẩy xe đi nhanh. Thời gian không chờ người, không tranh thủ là trời tối ngay.

Còn cái vụ xem mắt ấy hả, liên quan gì cô?

Nếu thực sự có tiệc ăn, bắt cô cõng Vương Tiểu Hồng đi cũng được nữa là.

Trương Diễm nhìn theo bóng lưng vội vã của cô, lẩm bẩm: “Con bé này, như bị ma đuổi.”

Ra khỏi cổng thành tốn thêm hai điểm tích lũy nữa, khiến Đồ Tước xót ruột muốn khóc.

Tìm một chỗ kín đáo, cô chui vào đống rơm rạ. Nơi này có một cái hố nhỏ, vừa đủ cho Thiết Nhất chui xuống.

“Nhớ đấy, đừng chọc giận dị thú. Tìm cây cỏ là chính, nghe chưa?”

Thiết Nhất khẽ chạm râu vào cô.

Nó hiểu, nó nhớ rồi.

“Đi đi.”

Còn Kiến Hậu thì không thể thả ra. Một là cô không yên tâm, hai là cô cần nó bên cạnh bảo vệ.

Vì vậy cô bảo nó đi men theo những nơi có nhiều sắt vụn mà gom.

Hiện tại đã là năm thứ 25 sau thảm họa hạt nhân.

Cũng gọi là năm 25 lịch mới.

Những đống sắt vụn này mang lượng phóng xạ cao, gần như không ai thu gom, cực khổ khiêng về được một ký cũng chỉ đổi được một điểm tích lũy.

Chỉ có những đứa như Vương Tiểu Hồng thỉnh thoảng mới ra ngoài nhặt nhạnh mới thấy có giá trị.

Bây giờ thì rẻ như cho, toàn bộ đều rơi vào tay Kiến Hậu.

Đồ Tước chỉ chọn đi những nơi vắng vẻ. Kiến Hậu làm theo lời cô, chỉ thu nhặt mấy miếng sắt nhỏ lẻ không mấy ai để ý. Tạm thời chưa bị ai phát hiện.

Bỗng nhiên, một đốm xanh lá trong đám cỏ đập vào mắt Đồ Tước.

Cô lập tức đưa thiết bị quét qua mớ rau dại xanh mướt đó, cẩn thận quét từng chiếc lá một.

[Tít! Phóng xạ cao, không thể ăn.]

Ha, cô đoán mà. Nếu ăn được thì người ta đã nhổ từ lâu rồi, đời nào còn nằm chình ình ở đó.

Đi nhặt rau trong thời đại hoang mạc này là việc rất cần kiên nhẫn. Có khi cả ngày không kiếm nổi một cây có thể ăn được. Đồ Tước bình tĩnh lại, tiếp tục hướng về phía rừng tre.

Tre trong nhà cô sắp hết rồi, cô tính chặt thêm một cây về dùng.

Chiếc dao phát tre gắn ở thắt lưng chính là bảo vật xếp hạng nhì trong toàn bộ tài sản của cô.

Còn quý hơn cả “dao chống uốn ván”.

“Phát, hiện!”

Một luồng ý niệm truyền vào đầu, Đồ Tước giật mình, lập tức mừng rỡ.

“Mau, dẫn tao đi!”

Kiến Hậu nhanh chóng dẫn đường.

So với việc giao tiếp với Thiết Nhất, nói chuyện trực tiếp với Kiến Hậu tiện hơn nhiều.

Mặt đất khẽ gồ lên.

“Bên, này. Chủ nhân.”

Đồ Tước lập tức theo đống đất gồ di chuyển.

Chẳng mấy chốc, cô đã tới một bụi cây bên mép rừng tre, chỗ đó đen sì một mảng. Thiết Nhất ló đầu ra, đang đứng gác cạnh một cây rau dại xanh rì.

Đồ Tước chỉnh âm lượng thiết bị quét về mức nhỏ nhất, sau đó quét vào chiếc lá to nhất, mập nhất của cây rau dại kia.

2

0

1 tuần trước

2 ngày trước

BÌNH LUẬN TRUYỆN (0)

ảnh đại diện

NỘI QUI BÌNH LUẬN
1 Không được chèn link trang khác vào.
2 Không văng tục trong bình luận.
3 Nội dung bình luận tối đa 255 ký tự.
4 Không chèn hình vào trong bình luận.
5 Sai qui định quá 5 lần sẽ bị khóa acc.