0 chữ
Chương 28
Chương 28
Dân thường chẳng có khái niệm gì về chuyện cưới vợ phải chọn người hiền đức, chỉ cần có thê có tử, cơm no áo ấm, gia đình sum vầy bên bếp lửa, ấy đã là những ngày tốt đẹp nhất rồi.
Điền Diệp cũng từng nghe qua nhà họ Tống, bèn hỏi Lưu thị: "Đại tỷ đã gật đầu ưng thuận rồi ư?"
Lưu thị đáp: "Con bé ấy nói, hôn nhân đại sự đều do cha nương định đoạt."
Xem chừng cũng đã thuận theo.
Lưu thị cười nói: "Tống Đại Lang dáng dấp vạm vỡ, trong mười dặm tám thôn này cũng thuộc hàng xuất chúng! Trước khi thành thân, biết bao nhiêu cô nương thầm mến hắn ta."
Aizz! Xem ra Điền Hồng cũng bị dung mạo của Tống Đại Lang thu hút rồi. Không ngờ nàng ấy cũng coi trọng vẻ bề ngoài như vậy.
Điền Tranh thở dài một hơi, kiếp trước từng thấy không ít bài viết kể chuyện “cực phẩm” trên diễn đàn nọ, đọc xong chỉ cảm thấy chán chường chuyện thế gian.
Nếu có thể xuyên về, nàng nhất định phải lên diễn đàn ấy mở một bài kể khổ về những ngày tháng thê lương của mình ở cổ đại!
Nhưng thôi, nghĩ xa quá rồi! Theo quy luật xuyên không, đây là chuyến đi một chiều, tuyệt đối chẳng thể quay về được nữa.
Lúc này, trong gian phòng phía đông nhà chính, Điền lão đại ăn vội chén cơm rồi ra ngoài làm việc, chỉ còn Hoàng thị và Điền Hồng vẫn đang ngồi trong phòng, không ai chịu bước ra.
Điền Hồng thấy cha nương vì chuyện của mình mà tranh cãi với ông bà nội đến mức căng thẳng, trong lòng khó tránh khỏi áy náy, liền nói với Hoàng thị: "Nương thật là, sao có thể nói bà nội như vậy chứ!"
Hoàng thị trừng mắt: "Con nha đầu chết tiệt này! Nương lo lắng cũng là vì con, lẽ nào lo sai chắc?"
Điền Hồng nói: "Nhưng nếu ông bà nội không đồng ý, chúng ta biết ăn nói sao đây?"
Hoàng thị hất cằm, giọng đầy tự tin: "Bà ấy không đồng ý thì cũng phải đồng ý! Dù sao cha con đã bàn bạc kỹ với ta rồi, kể cả bọn họ không gật đầu, đợi sau khi phân gia, nương nhất định sẽ tìm cho con một mối tốt hơn cả Tống Đại Lang!"
Điền Hồng đỏ mặt, giậm chân thẹn thùng: "Nương!"
Hoàng thị cười, trêu chọc: “Nha đầu ngốc cũng biết ngại cơ đấy! Bà nội con thiên vị ra sao, nương còn không rõ chắc?”
“Bà ta giữ chặt tiền trong tay, tính để dành cưới vợ cho thúc thúc con, mới chậm trễ chuyện của con.”
“Nhưng nương không thể chờ được! Phải nắm quyền chủ động trong tay! Hơn nữa, bà ta tưởng nương không biết chắc?”
"Người mà bà ta xem mắt cho con, chính là Trương Tiểu Viên nhà Trương Đại Trụ, cái loại gia cảnh đó, còn chẳng bằng nhà mình, nương sao có thể để con gả qua đó, đến cơm còn chẳng đủ ăn?"
Điền Hồng cúi đầu, không rõ đang nghĩ gì. Hoàng thị lại nói tiếp: “Tống Đại Lang tướng mạo xuất chúng, là con trai duy nhất trong nhà, hơn nữa còn có cửa hàng riêng.”
"Trong nhà chỉ có mỗi bà mẹ già, sau này bà ta mất đi, con chính là người làm chủ! Cuộc sống như vậy có gì không tốt?"
"Lại nói, Đại Lang chỉ là tính tình có phần nóng nảy, nhưng nam nhân nào mà chẳng có lúc nóng nảy?"
"Cả cha con, ông nội con, khi tức lên cũng từng động tay động chân đấy thôi. Chỉ cần nữ nhân giữ đúng bổn phận, nam nhân nào lại vô lý với mình chứ?"
Hoàng thị tự thấy mình là vì lo cho con gái, làm vậy hoàn toàn không sai. Gả chồng là để có cái ăn cái mặc, không phải để chịu đói chịu khổ.
Điền Hồng là trưởng nữ của Điền gia, từ nhỏ đã nhận được nhiều yêu thương, lại là con gái duy nhất của đại phòng, không giống mấy tỷ muội họ hàng khác phải tranh giành sủng ái của cha nương, vì thế tính tình nàng luôn điềm đạm, rộng lượng. Nghe lời nương, nàng cũng cảm thấy có lý.
Nàng tự thấy bản thân không phải kẻ vụng về trong đối nhân xử thế, gả vào Tống gia, hầu hạ trượng phu, hiếu thuận mẹ chồng, chăm sóc con riêng, nàng đều có thể làm được.
Điền Diệp cũng từng nghe qua nhà họ Tống, bèn hỏi Lưu thị: "Đại tỷ đã gật đầu ưng thuận rồi ư?"
Lưu thị đáp: "Con bé ấy nói, hôn nhân đại sự đều do cha nương định đoạt."
Xem chừng cũng đã thuận theo.
Lưu thị cười nói: "Tống Đại Lang dáng dấp vạm vỡ, trong mười dặm tám thôn này cũng thuộc hàng xuất chúng! Trước khi thành thân, biết bao nhiêu cô nương thầm mến hắn ta."
Aizz! Xem ra Điền Hồng cũng bị dung mạo của Tống Đại Lang thu hút rồi. Không ngờ nàng ấy cũng coi trọng vẻ bề ngoài như vậy.
Điền Tranh thở dài một hơi, kiếp trước từng thấy không ít bài viết kể chuyện “cực phẩm” trên diễn đàn nọ, đọc xong chỉ cảm thấy chán chường chuyện thế gian.
Nhưng thôi, nghĩ xa quá rồi! Theo quy luật xuyên không, đây là chuyến đi một chiều, tuyệt đối chẳng thể quay về được nữa.
Lúc này, trong gian phòng phía đông nhà chính, Điền lão đại ăn vội chén cơm rồi ra ngoài làm việc, chỉ còn Hoàng thị và Điền Hồng vẫn đang ngồi trong phòng, không ai chịu bước ra.
Điền Hồng thấy cha nương vì chuyện của mình mà tranh cãi với ông bà nội đến mức căng thẳng, trong lòng khó tránh khỏi áy náy, liền nói với Hoàng thị: "Nương thật là, sao có thể nói bà nội như vậy chứ!"
Hoàng thị trừng mắt: "Con nha đầu chết tiệt này! Nương lo lắng cũng là vì con, lẽ nào lo sai chắc?"
Điền Hồng nói: "Nhưng nếu ông bà nội không đồng ý, chúng ta biết ăn nói sao đây?"
Điền Hồng đỏ mặt, giậm chân thẹn thùng: "Nương!"
Hoàng thị cười, trêu chọc: “Nha đầu ngốc cũng biết ngại cơ đấy! Bà nội con thiên vị ra sao, nương còn không rõ chắc?”
“Bà ta giữ chặt tiền trong tay, tính để dành cưới vợ cho thúc thúc con, mới chậm trễ chuyện của con.”
“Nhưng nương không thể chờ được! Phải nắm quyền chủ động trong tay! Hơn nữa, bà ta tưởng nương không biết chắc?”
"Người mà bà ta xem mắt cho con, chính là Trương Tiểu Viên nhà Trương Đại Trụ, cái loại gia cảnh đó, còn chẳng bằng nhà mình, nương sao có thể để con gả qua đó, đến cơm còn chẳng đủ ăn?"
"Trong nhà chỉ có mỗi bà mẹ già, sau này bà ta mất đi, con chính là người làm chủ! Cuộc sống như vậy có gì không tốt?"
"Lại nói, Đại Lang chỉ là tính tình có phần nóng nảy, nhưng nam nhân nào mà chẳng có lúc nóng nảy?"
"Cả cha con, ông nội con, khi tức lên cũng từng động tay động chân đấy thôi. Chỉ cần nữ nhân giữ đúng bổn phận, nam nhân nào lại vô lý với mình chứ?"
Hoàng thị tự thấy mình là vì lo cho con gái, làm vậy hoàn toàn không sai. Gả chồng là để có cái ăn cái mặc, không phải để chịu đói chịu khổ.
Điền Hồng là trưởng nữ của Điền gia, từ nhỏ đã nhận được nhiều yêu thương, lại là con gái duy nhất của đại phòng, không giống mấy tỷ muội họ hàng khác phải tranh giành sủng ái của cha nương, vì thế tính tình nàng luôn điềm đạm, rộng lượng. Nghe lời nương, nàng cũng cảm thấy có lý.
Nàng tự thấy bản thân không phải kẻ vụng về trong đối nhân xử thế, gả vào Tống gia, hầu hạ trượng phu, hiếu thuận mẹ chồng, chăm sóc con riêng, nàng đều có thể làm được.
6
0
2 tháng trước
2 tuần trước
BÌNH LUẬN TRUYỆN (0)
