0 chữ
Chương 26
Chương 26
“Lại thế nữa…” Điền Diệp lẩm bẩm, bưng dĩa rau ra nhà chính.
Cơm canh đã dọn lên đầy đủ, chỉ chừa lại phần cho những người còn làm việc bên ngoài chưa về.
Lúc này, Nhị phòng và Tứ phòng cũng đều ra cả, Điền Tranh mới nhận ra nãy giờ không phải trong nhà không có ai, mà là mọi người đều tự giác trốn vào phòng, không ai muốn ra mặt.
Điền Lão Hán trầm mặc ngồi ở vị trí chính, sắc mặt đen như đít nồi.
Thường ngày, tâm trạng tốt ông còn nhả vài hơi thuốc lào, nay xem chừng tức giận đến cực điểm, ngay cả điếu cày cũng ném sang một bên.
Ông trầm giọng nói: “Ai đi gọi bà nội các con ra ăn cơm đi.”
Người đi là Điền Lệ của Nhị phòng.
Chưa đầy hai phút, nàng đã quay lại, bĩu môi nói: “Gia gia, bà nội bảo hôm nay không ăn, dặn chúng ta cứ ăn trước.”
“Bốp!”
Một tiếng vang dội, Điền Lão Hán quăng mạnh đũa xuống bàn, mặt lạnh tanh đứng bật dậy đi ra ngoài.
Mọi người trong nhà đồng loạt giật thót tim. Ngoại trừ mấy đứa trẻ con còn hồn nhiên gắp cơm, ai nấy đều nín thinh, dừng đũa.
Hồ thị tính tình hấp tấp, không nhịn được bèn lầm bầm: “Đại ca, Đại tẩu làm vậy là có ý gì chứ? Làm như thế chẳng phải để cả nhà khỏi ăn cơm sao?”
Lời này vừa thốt ra, trán Điền lão nhị lập tức nổi gân xanh, ông cầm luôn đôi đũa trong tay ném thẳng về phía Hồ thị: “Trong nhà lắm lời nhất chính là ngươi! Sau này chỉ lo ăn không lo nói có được không?”
Hồ thị sợ nhất chính là Điền lão nhị. Ông vừa nổi nóng, bà lập tức cúi đầu, không dám lên tiếng nữa.
Điền lão tam nhìn sang Chu thị, dặn dò: “Nàng bưng bát cơm vào cho nương đi. Ta ra ngoài xem cha đi đâu rồi. Nhị ca, Nhị tẩu, Tứ đệ, Ngũ đệ… mọi người cứ ăn trước đi, ăn xong còn phải ra ruộng nhổ cỏ dại, không thể chậm trễ.”
Nói đoạn, Điền lão tam vội vã và cơm vào bụng, rồi đứng dậy đuổi theo Điền lão hán.
Điền Tranh lặng lẽ ăn cơm, nhưng trong lòng lại đầy nghi hoặc. Rốt cuộc là chuyện gì đã khiến Điền lão hán và Doãn thị nổi trận lôi đình thế này?
Bình thường, tuy trong nhà cũng có va chạm lặt vặt, nhưng nhà nào mà chẳng có mâu thuẫn?
Cả hai vốn dĩ là người rộng lượng, không hay chấp nhặt với con cháu, mà con cháu cũng hết mực kính trọng họ.
Nàng còn phát hiện, ngoài Điền Ngọc Càn và Điền Ngọc Trình, những người khác trong Đại phòng đều không có mặt, chắc là đang ru rú trong phòng.
Trước đây, nàng đoán Hoàng thị và Điền Hồng đi thăm nhà mẹ đẻ là để xem mắt, nhưng chuyện nữ nhi xem mắt thì có thể gây ra đại họa gì chứ? Chẳng lẽ… nàng đã đoán sai?
Chu thị chọn mấy món mềm dễ ăn gắp vào dĩa, lại bưng theo bát cơm, đi về hướng Đông sương phòng nơi Doãn thị ở.
Suốt dọc đường, trong lòng nàng không khỏi nghĩ ngợi, lần này Đại phòng ầm ĩ như vậy, chẳng lẽ thật sự sẽ kết thúc bằng chuyện phân gia?
Chu thị bước vào, thấy Doãn thị đang nằm trên giường, người quấn chặt trong lớp chăn dày. Nghe tiếng động, bà khẽ nói: “Ta không ăn, các ngươi cứ ăn đi.”
Chu thị đặt cơm canh lên án kỷ, nhẹ giọng khuyên nhủ: “Nương, người ăn một chút đi. Vài ngày trước thân thể người đã không khỏe, giờ còn không chịu ăn thì làm sao chịu nổi?”
Doãn thị nghe giọng, ngẩng đầu nhìn nàng một cái, lại nói: “Là tam tức phụ à? Cứ để đó đi, lát ta đói sẽ ăn.”
Chu thị dùng muỗng xới cơm, trộn đều với thức ăn, rồi đưa tới bên miệng Doãn thị, giọng càng dịu dàng hơn: “Nương, ăn một miếng đi, để nguội rồi ăn không tốt cho sức khỏe đâu.”
Doãn thị năm nay đã ngoài sáu mươi, sinh nhiều con, lại luôn bận rộn quán xuyến việc trong ngoài, thân thể vốn đã không còn tráng kiện.
Cơm canh đã dọn lên đầy đủ, chỉ chừa lại phần cho những người còn làm việc bên ngoài chưa về.
Lúc này, Nhị phòng và Tứ phòng cũng đều ra cả, Điền Tranh mới nhận ra nãy giờ không phải trong nhà không có ai, mà là mọi người đều tự giác trốn vào phòng, không ai muốn ra mặt.
Điền Lão Hán trầm mặc ngồi ở vị trí chính, sắc mặt đen như đít nồi.
Thường ngày, tâm trạng tốt ông còn nhả vài hơi thuốc lào, nay xem chừng tức giận đến cực điểm, ngay cả điếu cày cũng ném sang một bên.
Ông trầm giọng nói: “Ai đi gọi bà nội các con ra ăn cơm đi.”
Người đi là Điền Lệ của Nhị phòng.
Chưa đầy hai phút, nàng đã quay lại, bĩu môi nói: “Gia gia, bà nội bảo hôm nay không ăn, dặn chúng ta cứ ăn trước.”
“Bốp!”
Mọi người trong nhà đồng loạt giật thót tim. Ngoại trừ mấy đứa trẻ con còn hồn nhiên gắp cơm, ai nấy đều nín thinh, dừng đũa.
Hồ thị tính tình hấp tấp, không nhịn được bèn lầm bầm: “Đại ca, Đại tẩu làm vậy là có ý gì chứ? Làm như thế chẳng phải để cả nhà khỏi ăn cơm sao?”
Lời này vừa thốt ra, trán Điền lão nhị lập tức nổi gân xanh, ông cầm luôn đôi đũa trong tay ném thẳng về phía Hồ thị: “Trong nhà lắm lời nhất chính là ngươi! Sau này chỉ lo ăn không lo nói có được không?”
Hồ thị sợ nhất chính là Điền lão nhị. Ông vừa nổi nóng, bà lập tức cúi đầu, không dám lên tiếng nữa.
Điền lão tam nhìn sang Chu thị, dặn dò: “Nàng bưng bát cơm vào cho nương đi. Ta ra ngoài xem cha đi đâu rồi. Nhị ca, Nhị tẩu, Tứ đệ, Ngũ đệ… mọi người cứ ăn trước đi, ăn xong còn phải ra ruộng nhổ cỏ dại, không thể chậm trễ.”
Điền Tranh lặng lẽ ăn cơm, nhưng trong lòng lại đầy nghi hoặc. Rốt cuộc là chuyện gì đã khiến Điền lão hán và Doãn thị nổi trận lôi đình thế này?
Bình thường, tuy trong nhà cũng có va chạm lặt vặt, nhưng nhà nào mà chẳng có mâu thuẫn?
Cả hai vốn dĩ là người rộng lượng, không hay chấp nhặt với con cháu, mà con cháu cũng hết mực kính trọng họ.
Nàng còn phát hiện, ngoài Điền Ngọc Càn và Điền Ngọc Trình, những người khác trong Đại phòng đều không có mặt, chắc là đang ru rú trong phòng.
Trước đây, nàng đoán Hoàng thị và Điền Hồng đi thăm nhà mẹ đẻ là để xem mắt, nhưng chuyện nữ nhi xem mắt thì có thể gây ra đại họa gì chứ? Chẳng lẽ… nàng đã đoán sai?
Chu thị chọn mấy món mềm dễ ăn gắp vào dĩa, lại bưng theo bát cơm, đi về hướng Đông sương phòng nơi Doãn thị ở.
Chu thị bước vào, thấy Doãn thị đang nằm trên giường, người quấn chặt trong lớp chăn dày. Nghe tiếng động, bà khẽ nói: “Ta không ăn, các ngươi cứ ăn đi.”
Chu thị đặt cơm canh lên án kỷ, nhẹ giọng khuyên nhủ: “Nương, người ăn một chút đi. Vài ngày trước thân thể người đã không khỏe, giờ còn không chịu ăn thì làm sao chịu nổi?”
Doãn thị nghe giọng, ngẩng đầu nhìn nàng một cái, lại nói: “Là tam tức phụ à? Cứ để đó đi, lát ta đói sẽ ăn.”
Chu thị dùng muỗng xới cơm, trộn đều với thức ăn, rồi đưa tới bên miệng Doãn thị, giọng càng dịu dàng hơn: “Nương, ăn một miếng đi, để nguội rồi ăn không tốt cho sức khỏe đâu.”
Doãn thị năm nay đã ngoài sáu mươi, sinh nhiều con, lại luôn bận rộn quán xuyến việc trong ngoài, thân thể vốn đã không còn tráng kiện.
6
0
2 tháng trước
2 tuần trước
BÌNH LUẬN TRUYỆN (0)
