0 chữ
Chương 13
Thế giới 1: Lấy thân báo quốc - Chương 13: Chán ghét
Đám thanh niên trí thức vỗ tay rần rần hưởng ứng.
Cao Hàm nghe đến nóng bừng cả mặt, không muốn nghe nữa. Nhưng sợ gì gặp nấy, bên ngoài lại không để yên cho anh. Thư ký nhìn thấy bóng người trong phòng, lập tức hét lớn: “Giữa ban ngày mà người nào còn trốn trong phòng thế kia? Ra đây hết đi, ra mà học tập theo tấm gương của người ta!”
Một màn bêu tên trước công chúng đúng nghĩa! Nghe thấy có người sắp mở cửa, Cao Hàm đành phải tự bước ra.
Quanh miệng anh ta lấm tấm ba cái mụn lở loét đỏ au, vừa ló mặt ra đã khiến thư ký nông trường đang cao hứng cũng phải giật mình.
“Cậu bị làm sao vậy?”
Mắt của thư ký nhanh chóng liếc vào trong nhà, liền thấy Lương Huệ Tuyết đang đỏ hoe cả vành mắt.
Ông túm lấy tay Cao Hàm kéo ra ngoài, bàn tay người lao động cứng như kìm sắt, làm cánh tay Cao Hàm đau nhức. Ông tức giận thì thầm bên tai anh ta: “Ban ngày ban mặt mà còn làm mấy chuyện chẳng biết xấu hổ!”
Cao Hàm ngớ người, chưa kịp phản ứng gì thì thư ký đã gạt tay phẩy phẩy như xua ruồi, bực bội nói: “Cậu... đi mà học tập đồng chí Ninh Phức cho đàng hoàng vào!”
Gương mặt đang tức giận của thư ký và vẻ mặt vui tươi khi nói về Ninh Phức đối lập rõ ràng. Không cần nói nhiều, người làm ông cụt hứng chính là Cao Hàm.
Thư ký đã nhìn rõ rồi, mấy lời đồn nào là Ninh Phức bám theo Cao Hàm, nào là quan hệ nam nữ lằng nhằng làm bại hoại gia phong... nếu đồng chí Tiểu Ninh đúng là người như vậy thì liệu có dám lập tức nhận nhiệm vụ đi nơi gian khổ nhất không? Còn Cao Hàm và Lương Huệ Tuyết trốn trong phòng, ông còn không hiểu rõ tình hình sao?
Mấy chuyện tình cảm yêu đương tự do giữa thanh niên, thư ký nông trường có thể không hiểu, nhưng ông từng nghe chuyện ở thôn bên có nam nữ thanh niên nửa đêm hẹn hò, còn bầu bí với nhau. Mấy chuyện mất mặt như thế tuyệt đối không thể xảy ra ở nông trường của ông!
Thổ Cổ Lực ông dù chỉ được học hết lớp 5 nhưng đừng tưởng ông ngốc!
Ông cũng trưởng thành từ phong trào cách mạng đấy! Hồi nhỏ còn từng tham gia đội thiếu niên, giao tin bằng lông gà cơ mà!
Hàng chục ánh mắt đổ dồn vào mặt Cao Hàm, khiến anh ta muốn cúi đầu cũng không dám.
Còn lúc này, Ninh Phức đang đứng trên xe kéo, đeo ba lô sau lưng, và mặt trời vừa vặn rọi sáng phía sau cô.
Cao Hàm lờ mờ nghe thấy không biết ai phì cười một tiếng.
Một cơn choáng váng ập tới, hai hàng máu mũi đỏ rực từ từ chảy xuống mặt anh ta.
Mọi người vẫy tay tiễn chiếc xe kéo chở Ninh Phức rời đi. Ai cũng còn muốn xem tiếp “drama”, nhưng vì nể uy nghiêm của thư ký, đành tản ra như chim muông tan đàn.
Cao Hàm nghe đến nóng bừng cả mặt, không muốn nghe nữa. Nhưng sợ gì gặp nấy, bên ngoài lại không để yên cho anh. Thư ký nhìn thấy bóng người trong phòng, lập tức hét lớn: “Giữa ban ngày mà người nào còn trốn trong phòng thế kia? Ra đây hết đi, ra mà học tập theo tấm gương của người ta!”
Một màn bêu tên trước công chúng đúng nghĩa! Nghe thấy có người sắp mở cửa, Cao Hàm đành phải tự bước ra.
Quanh miệng anh ta lấm tấm ba cái mụn lở loét đỏ au, vừa ló mặt ra đã khiến thư ký nông trường đang cao hứng cũng phải giật mình.
“Cậu bị làm sao vậy?”
Mắt của thư ký nhanh chóng liếc vào trong nhà, liền thấy Lương Huệ Tuyết đang đỏ hoe cả vành mắt.
Ông túm lấy tay Cao Hàm kéo ra ngoài, bàn tay người lao động cứng như kìm sắt, làm cánh tay Cao Hàm đau nhức. Ông tức giận thì thầm bên tai anh ta: “Ban ngày ban mặt mà còn làm mấy chuyện chẳng biết xấu hổ!”
Gương mặt đang tức giận của thư ký và vẻ mặt vui tươi khi nói về Ninh Phức đối lập rõ ràng. Không cần nói nhiều, người làm ông cụt hứng chính là Cao Hàm.
Thư ký đã nhìn rõ rồi, mấy lời đồn nào là Ninh Phức bám theo Cao Hàm, nào là quan hệ nam nữ lằng nhằng làm bại hoại gia phong... nếu đồng chí Tiểu Ninh đúng là người như vậy thì liệu có dám lập tức nhận nhiệm vụ đi nơi gian khổ nhất không? Còn Cao Hàm và Lương Huệ Tuyết trốn trong phòng, ông còn không hiểu rõ tình hình sao?
Mấy chuyện tình cảm yêu đương tự do giữa thanh niên, thư ký nông trường có thể không hiểu, nhưng ông từng nghe chuyện ở thôn bên có nam nữ thanh niên nửa đêm hẹn hò, còn bầu bí với nhau. Mấy chuyện mất mặt như thế tuyệt đối không thể xảy ra ở nông trường của ông!
Ông cũng trưởng thành từ phong trào cách mạng đấy! Hồi nhỏ còn từng tham gia đội thiếu niên, giao tin bằng lông gà cơ mà!
Hàng chục ánh mắt đổ dồn vào mặt Cao Hàm, khiến anh ta muốn cúi đầu cũng không dám.
Còn lúc này, Ninh Phức đang đứng trên xe kéo, đeo ba lô sau lưng, và mặt trời vừa vặn rọi sáng phía sau cô.
Cao Hàm lờ mờ nghe thấy không biết ai phì cười một tiếng.
Một cơn choáng váng ập tới, hai hàng máu mũi đỏ rực từ từ chảy xuống mặt anh ta.
Mọi người vẫy tay tiễn chiếc xe kéo chở Ninh Phức rời đi. Ai cũng còn muốn xem tiếp “drama”, nhưng vì nể uy nghiêm của thư ký, đành tản ra như chim muông tan đàn.
7
0
2 tháng trước
2 ngày trước
BÌNH LUẬN TRUYỆN (0)
