0 chữ
Chương 27
Thế giới 1 - Chương 27: Chị gái là bạch liên hoa
Các bạn học sững sờ hồi lâu rồi mới phản ứng lại. Sau đó, thầy chủ nhiệm nở một nụ cười xấu hổ nhưng không mất đi vẻ lịch sự, nói tiếp: “Sau đây là bài tập cho hai ngày nghỉ.”
Các bạn học: Sống không còn gì luyến tiếc.jpg.
Cứ tưởng được nghỉ là nghỉ thật, thà đi học còn hơn. Ba môn chính, mỗi môn không dưới năm bộ đề thi. Cũng không biết trong hai ngày này phải cày xong bằng cách nào. Các môn phụ, ít thì ba bộ đề, nhiều cũng là năm bộ. Nhìn chồng đề thi dày cộp đã có thể đóng thành một quyển sách, Thu Yểu lặng lẽ lấy những thứ khác trong ba lô ra.
Vì cuối tuần được nghỉ, thứ Sáu hiếm hoi được tan học sớm, không phải học tiết tự học buổi tối. Thu Yểu vốn định đi theo tuyến đường cũ, về lại căn nhà nhỏ của mình. Kết quả, ở ngay cổng trường, cô bị Triệu Tuyết Như chặn lại.
“Tĩnh Thu, mẹ đến đón chị kìa.” Triệu Tuyết Như mím môi, ra vẻ yếu đuối đáng thương dễ bị bắt nạt, mở miệng nói với Thu Yểu.
Từ sau mấy lần bị Thu Yểu mắng cho phát khóc, những ngày tháng của Triệu Tuyết Như quả thực đã khổ sở một thời gian. Nhưng con người ta luôn mau quên, hơn nữa tin đồn trong trường cũng nhiều, nửa tháng sau, cũng không còn mấy người nhớ chuyện Thu Yểu đối đầu với Triệu Tuyết Như lúc trước. Bây giờ hai người đứng cùng nhau, cũng không có nhiều người chú ý. Dù sao cũng là ngày nghỉ, về nhà là chuyện chính đáng. Còn những chuyện khác? Sau này lên các nhóm nhỏ, diễn đàn, hay mạng xã hội đều có thể xem được, vội gì chứ?
“Bọn họ chắc chắn không có ý đồ gì tốt đẹp.” Tiểu Thất giơ đôi tay que diêm lên tỏ vẻ, Triệu Tuyết Như và bà Triệu lúc này đến đón Thu Yểu, khẳng định không phải là ý tốt.
“Đương nhiên, tính theo dòng thời gian trong ký ức của nguyên chủ, cũng sắp đến lúc phải đi xem mắt với người đàn ông đã qua một đời vợ kia rồi.” Thu Yểu nghĩ nghĩ. Bởi vì vào tháng Mười một, nguyên chủ đã cứu gã móng heo to xác kia, mà chuyện xem mắt lại xảy ra trước đó.
Vốn dĩ Thu Yểu cho rằng, chuyện này là do bà Triệu vì lợi ích mà làm ra. Bây giờ nhìn thấy sự đắc ý ẩn trong đáy mắt Triệu Tuyết Như, Thu Yểu luôn cảm thấy, không chừng chuyện này còn có cả Triệu Tuyết Như nhúng tay vào.
“Ồ.” Dù biết họ không có ý tốt, nhưng Thu Yểu vẫn cười đồng ý.
Đáy mắt vốn đang ẩn chứa sự đắc ý của Triệu Tuyết Như, sau khi nghe Thu Yểu đồng ý, đột nhiên sáng rực lên. Đồng ý là tốt rồi, chỉ cần về nhà, Thu Yểu dù có lợi hại đến đâu, cũng chẳng phải sẽ bị họ tha hồ xoa tròn bóp dẹt sao? Hừ, cô ta cũng chỉ có thể làm mưa làm gió một chút ở trường thôi.
Triệu Tuyết Như thầm đảo mắt, nghĩ đến lời đề nghị trước đây, bà Triệu đã động lòng. Một khi Thu Yểu về nhà, muốn ra ngoài lần nữa…
Nhìn Triệu Tuyết Như hưng phấn đến mức đi đứng cũng lâng lâng, Thu Yểu đi theo sau, cười một cách đầy ẩn ý.
“Cô, cô, cô điên rồi à, biết rõ bọn họ không có ý tốt mà.” Tiểu Thất vừa thấy Thu Yểu thật sự đi theo, tức đến mức chỉ thiếu nước chống nạnh lên. Nhưng mà, động tác này có vẻ hơi làm khó đôi tay que diêm của nó.
“Dù sao thì ta cũng là một kẻ ngáng đường yếu ớt đáng thương và bất lực mà.” Kết quả, Thu Yểu lại khúc khích nói một câu. Chỉ là, nụ cười này… Tiểu Thất co rúm thân hình mập mạp của mình lại, thầm thắp cho bà Triệu và Triệu Tuyết Như một hàng nến. Nó có cảm giác, bà Triệu và Triệu Tuyết Như sắp “bay màu” rồi.
Bà Triệu hiếm hoi đến trường một chuyến, tự nhiên là để đón Thu Yểu về. Nửa tháng không gặp, lửa giận cũng đã nguôi đi gần hết. Vốn dĩ bà ta cũng không muốn sớm như vậy đã vứt Thu Yểu ra làm con bài tẩy trong tay mình. Nhưng nghĩ lại gần đây đúng lúc có cơ hội, lại thêm Triệu Tuyết Như cũng bóng gió nhắc nhở bà, cơ hội ngàn năm có một, nếu không nắm lấy thì sẽ rất đáng tiếc.
Để thể hiện thành ý của mình, cũng là để hạ thấp sự phòng bị của Thu Yểu, hôm nay bà Triệu đã đích thân đến.
“Em ngồi bên này, chị ngồi bên kia đi, mẹ ở giữa, vừa đẹp.” Trước khi lên xe, Triệu Tuyết Như mở một bên cửa xe trước, sau đó ra hiệu cho Thu Yểu. Vẻ đắc ý nơi khóe mắt đã không thể che giấu được nữa.
Thu Yểu cũng không để tâm, mỉm cười lên xe. Đối với bà Triệu đang ngồi ở giữa hàng ghế sau, Thu Yểu cũng lộ ra một nụ cười có phần ngượng ngùng.
Tiểu Thất đã sợ ngây người. Tuy biết Thu Yểu là một người rất tà khí, nhưng nó không hiểu, làm thế nào một người có thể trong vòng vài giây, chuyển từ một nụ cười đầy ẩn ý thành một nụ cười nhạt vô hại và ngượng ngùng như vậy?
Tiểu Thất: (Ta có rất nhiều dấu chấm hỏi).jpg.
Thu Yểu và Triệu Tuyết Như vừa lên xe, bà Triệu liền ra hiệu cho tài xế xuất phát.
Lúc đầu, không khí trong xe ngượng ngùng một cách khó hiểu. Không một ai mở miệng. Triệu Tuyết Như thì đang chờ bà Triệu dạy dỗ người khác. Cô ta là một bậc thầy diễn xuất, lúc này tự nhiên không thể chủ động lên tiếng, lỡ như lại chọc giận bà Triệu rồi ngọn lửa giận đó chuyển sang người mình thì phải làm sao? Cho nên, Triệu Tuyết Như không nói một lời, vẻ mặt vừa ngây thơ vừa yếu đuối, lén lút dùng khóe mắt liếc nhìn hai người bên cạnh.
Bà Triệu thì cho rằng Thu Yểu sẽ chủ động mở miệng. Dù sao thì trước đó Thu Yểu đã phớt lờ yêu cầu của bà, tự ý dọn ra khỏi Viên gia, khiến bà mất mặt không nói, sau đó còn phải tìm lý do để giải thích với ông Viên. Thu Yểu đột nhiên dọn đi mà không nói một lời, ông Viên vì sĩ diện nên tự nhiên cũng sẽ hỏi một câu. Đừng để người khác nghĩ rằng ông không dung chứa nổi người khác, đến cả con gái riêng của vợ cũng không dung chứa nổi.
Các bạn học: Sống không còn gì luyến tiếc.jpg.
Cứ tưởng được nghỉ là nghỉ thật, thà đi học còn hơn. Ba môn chính, mỗi môn không dưới năm bộ đề thi. Cũng không biết trong hai ngày này phải cày xong bằng cách nào. Các môn phụ, ít thì ba bộ đề, nhiều cũng là năm bộ. Nhìn chồng đề thi dày cộp đã có thể đóng thành một quyển sách, Thu Yểu lặng lẽ lấy những thứ khác trong ba lô ra.
Vì cuối tuần được nghỉ, thứ Sáu hiếm hoi được tan học sớm, không phải học tiết tự học buổi tối. Thu Yểu vốn định đi theo tuyến đường cũ, về lại căn nhà nhỏ của mình. Kết quả, ở ngay cổng trường, cô bị Triệu Tuyết Như chặn lại.
Từ sau mấy lần bị Thu Yểu mắng cho phát khóc, những ngày tháng của Triệu Tuyết Như quả thực đã khổ sở một thời gian. Nhưng con người ta luôn mau quên, hơn nữa tin đồn trong trường cũng nhiều, nửa tháng sau, cũng không còn mấy người nhớ chuyện Thu Yểu đối đầu với Triệu Tuyết Như lúc trước. Bây giờ hai người đứng cùng nhau, cũng không có nhiều người chú ý. Dù sao cũng là ngày nghỉ, về nhà là chuyện chính đáng. Còn những chuyện khác? Sau này lên các nhóm nhỏ, diễn đàn, hay mạng xã hội đều có thể xem được, vội gì chứ?
“Bọn họ chắc chắn không có ý đồ gì tốt đẹp.” Tiểu Thất giơ đôi tay que diêm lên tỏ vẻ, Triệu Tuyết Như và bà Triệu lúc này đến đón Thu Yểu, khẳng định không phải là ý tốt.
Vốn dĩ Thu Yểu cho rằng, chuyện này là do bà Triệu vì lợi ích mà làm ra. Bây giờ nhìn thấy sự đắc ý ẩn trong đáy mắt Triệu Tuyết Như, Thu Yểu luôn cảm thấy, không chừng chuyện này còn có cả Triệu Tuyết Như nhúng tay vào.
“Ồ.” Dù biết họ không có ý tốt, nhưng Thu Yểu vẫn cười đồng ý.
Đáy mắt vốn đang ẩn chứa sự đắc ý của Triệu Tuyết Như, sau khi nghe Thu Yểu đồng ý, đột nhiên sáng rực lên. Đồng ý là tốt rồi, chỉ cần về nhà, Thu Yểu dù có lợi hại đến đâu, cũng chẳng phải sẽ bị họ tha hồ xoa tròn bóp dẹt sao? Hừ, cô ta cũng chỉ có thể làm mưa làm gió một chút ở trường thôi.
Nhìn Triệu Tuyết Như hưng phấn đến mức đi đứng cũng lâng lâng, Thu Yểu đi theo sau, cười một cách đầy ẩn ý.
“Cô, cô, cô điên rồi à, biết rõ bọn họ không có ý tốt mà.” Tiểu Thất vừa thấy Thu Yểu thật sự đi theo, tức đến mức chỉ thiếu nước chống nạnh lên. Nhưng mà, động tác này có vẻ hơi làm khó đôi tay que diêm của nó.
“Dù sao thì ta cũng là một kẻ ngáng đường yếu ớt đáng thương và bất lực mà.” Kết quả, Thu Yểu lại khúc khích nói một câu. Chỉ là, nụ cười này… Tiểu Thất co rúm thân hình mập mạp của mình lại, thầm thắp cho bà Triệu và Triệu Tuyết Như một hàng nến. Nó có cảm giác, bà Triệu và Triệu Tuyết Như sắp “bay màu” rồi.
Bà Triệu hiếm hoi đến trường một chuyến, tự nhiên là để đón Thu Yểu về. Nửa tháng không gặp, lửa giận cũng đã nguôi đi gần hết. Vốn dĩ bà ta cũng không muốn sớm như vậy đã vứt Thu Yểu ra làm con bài tẩy trong tay mình. Nhưng nghĩ lại gần đây đúng lúc có cơ hội, lại thêm Triệu Tuyết Như cũng bóng gió nhắc nhở bà, cơ hội ngàn năm có một, nếu không nắm lấy thì sẽ rất đáng tiếc.
Để thể hiện thành ý của mình, cũng là để hạ thấp sự phòng bị của Thu Yểu, hôm nay bà Triệu đã đích thân đến.
“Em ngồi bên này, chị ngồi bên kia đi, mẹ ở giữa, vừa đẹp.” Trước khi lên xe, Triệu Tuyết Như mở một bên cửa xe trước, sau đó ra hiệu cho Thu Yểu. Vẻ đắc ý nơi khóe mắt đã không thể che giấu được nữa.
Thu Yểu cũng không để tâm, mỉm cười lên xe. Đối với bà Triệu đang ngồi ở giữa hàng ghế sau, Thu Yểu cũng lộ ra một nụ cười có phần ngượng ngùng.
Tiểu Thất đã sợ ngây người. Tuy biết Thu Yểu là một người rất tà khí, nhưng nó không hiểu, làm thế nào một người có thể trong vòng vài giây, chuyển từ một nụ cười đầy ẩn ý thành một nụ cười nhạt vô hại và ngượng ngùng như vậy?
Tiểu Thất: (Ta có rất nhiều dấu chấm hỏi).jpg.
Thu Yểu và Triệu Tuyết Như vừa lên xe, bà Triệu liền ra hiệu cho tài xế xuất phát.
Lúc đầu, không khí trong xe ngượng ngùng một cách khó hiểu. Không một ai mở miệng. Triệu Tuyết Như thì đang chờ bà Triệu dạy dỗ người khác. Cô ta là một bậc thầy diễn xuất, lúc này tự nhiên không thể chủ động lên tiếng, lỡ như lại chọc giận bà Triệu rồi ngọn lửa giận đó chuyển sang người mình thì phải làm sao? Cho nên, Triệu Tuyết Như không nói một lời, vẻ mặt vừa ngây thơ vừa yếu đuối, lén lút dùng khóe mắt liếc nhìn hai người bên cạnh.
Bà Triệu thì cho rằng Thu Yểu sẽ chủ động mở miệng. Dù sao thì trước đó Thu Yểu đã phớt lờ yêu cầu của bà, tự ý dọn ra khỏi Viên gia, khiến bà mất mặt không nói, sau đó còn phải tìm lý do để giải thích với ông Viên. Thu Yểu đột nhiên dọn đi mà không nói một lời, ông Viên vì sĩ diện nên tự nhiên cũng sẽ hỏi một câu. Đừng để người khác nghĩ rằng ông không dung chứa nổi người khác, đến cả con gái riêng của vợ cũng không dung chứa nổi.
5
0
1 tháng trước
1 tuần trước
BÌNH LUẬN TRUYỆN (0)
