0 chữ
Chương 47
Chương 47: Chuyện phiếm bữa ăn khuya
Lương Vi liếc mắt ra hiệu cho chị Lý, ý bảo chị xem mức độ ăn ý của hai tâm hồn ăn uống này kìa, rồi tủm tỉm cười đầy ẩn ý.
Ăn lưng lửng bụng, bốn người chậm lại tốc độ ăn uống, vừa uống trà vừa tiếp tục trò chuyện.
Mộc Sắt ôm cốc trà sữa uống ngon lành. Hôm nay khó khăn lắm mới có cớ để thả phanh một bữa, đương nhiên cô gọi toàn những món mà bình thường không được phép ăn uống. Cô vừa nhai trân châu vừa nghe Lương Vi kể xấu chuyện trong đoàn phim:
"Quản lý của chị Ngô là một ông anh trung niên hơi mập. Nghe tin Ảnh hậu nhà mình lại không giành được vai nữ chính, tức đến nỗi hôm sau chạy ngay đến đoàn phim tìm đạo diễn Trương. Sau đó biết là do Sắc Sắc đề nghị để chị Ngô diễn vai Hạm Đạm này, suýt nữa thì cãi nhau với Sắc Sắc luôn..."
"Chứ còn gì nữa!" Chị Lý xen vào: "Nếu không phải Sắc Sắc kéo tôi lại, bà đây đã chửi cho ông ta không ngóc đầu lên được rồi!"
"Ối dào, chị Lý đừng chen ngang chứ~ Sau đó chị Ngô vội vàng ra mặt giải thích đầu đuôi sự việc. Chị ấy rất thích vai diễn gây tranh cãi này, cảm thấy đây sẽ là một sự đột phá. Bên đoàn phim cũng ghi danh chị là "diễn viên khách mời đặc biệt", không ảnh hưởng đến vị thế của chị ấy, ông anh mập kia lúc đó mới chịu thôi."
Mộc Sắt hút được nửa ly thì thấy hơi ngấy. Cô vừa nhíu mày, người đàn ông ngồi cạnh đã đẩy một cốc nước lọc tới. Cô khẽ cảm ơn rồi mới nói: "Vai Hạm Đạm này rất thử thách, nếu không có vai ‘Dương Lệ Nương’ thì em chắc chắn sẽ chọn vai này."
"Thôi đi cô ơi, thiết lập nhân vật Hạm Đạm là kiểu diễm lệ quyến rũ cơ mà. Kiểu gương mặt sắc sảo, đậm nét như của Ảnh hậu ấy, trang điểm lên thì cực kỳ hợp vai. Còn cô thuộc hệ "hoa sen trắng" thanh thuần nhạt nhòa thì đừng có không biết tự lượng sức mình nhé~"
Nghe vậy, Mộc Sắt đảo mắt một vòng, cơ thể gốc của cô cũng thuộc dạng xinh đẹp lộng lẫy, khí chất ngời ngời đấy nhé!
Chị Lý gật đầu đồng tình: "Ngô Xán đúng là có gương mặt điện ảnh hiếm có, thảo nào được các đạo diễn phim nghệ thuật yêu thích đến vậy. Sắc Sắc thân thiết với chị ấy thì sau này tiến vào giới điện ảnh cũng có thêm đường đi."
Lương Vi khẽ nói thầm: "Bệnh nghề nghiệp của quản lý Lý lại tái phát rồi."
"Thật ra, việc Ngô Xán nhận vai khách mời đặc biệt lần này chưa chắc đã là chuyện xấu đối với chị ấy." Là người xem như nửa trong ngành, Lương Thạc cũng có cách nhìn riêng: "Chị ấy vừa mới bước chân vào mảng truyền hình đã đóng nữ chính ngay, rất dễ gặp thất bại vì ‘không hợp môi trường’. Thà rằng cứ đóng một vai phụ nổi bật trong một dự án lớn trước đã, như vậy tiến có thể công, lùi có thể thủ."
"Đúng vậy." Mộc Sắt tiếp xúc với Ngô Xán nhiều nhất nên càng hiểu rõ hơn: "Chị Ngô quen đóng phim điện ảnh rồi, ban đầu khó tránh khỏi việc không thích ứng được với nhịp độ quay phim truyền hình.
"Phim điện ảnh quay 120 phút trong ba tháng, còn phim truyền hình trong ba tháng ít nhất phải quay được 30 tập, tức là 1350 phút, chênh lệch hơn mười lần; phim điện ảnh quay theo từng cảnh quay (shot), phim truyền hình quay theo phân cảnh (scene)... còn rất nhiều khác biệt tương tự. Nhưng chị Ngô có thiên phú cao, bây giờ đã cơ bản thích nghi được rồi."
Lương Vi bĩu môi: "Chị Ngô thiên phú cao thật đấy, nhưng cũng phải có cậu giúp chị ấy thích nghi chứ! Miệng thì nói muốn quan sát diễn xuất của Ảnh hậu, kết quả là cảnh nào cũng ngấm ngầm chỉ điểm, đúng là tình chị em thắm thiết."
"Ủa? Mùi chua chua ở đâu ra thế nhỉ~ Bảo sao mấy hôm nay gọi cậu cứ làm lơ, hóa ra là đang ghen tị à!"
"Đi chỗ khác chơi! Cậu mới ghen tị ấy, tiểu thư đây ghét nhất là đồ chua!"
"Rồi rồi rồi~ Tớ ghen tị, tớ thích ăn chua, được chưa? Ha ha ha..."
Bữa ăn đơn giản kết thúc trong tiếng cười đùa của các cô gái. Bốn người cùng nhau đi bộ về khách sạn.
Đi được nửa đường, Lương Vi nhanh chân khoác tay chị Lý, vừa đi vừa nói lớn: "Bọn em ra siêu thị đằng trước mua ít đồ nha~"
Mộc Sắt và Lương Thạc chậm một bước, đành sóng vai thong thả bước đi. Một lúc sau, cả hai cùng lên tiếng:
"Anh..."
"À..."
Lương Thạc vô thức đưa tay lên vuốt kiểu tóc mà nhà tạo mẫu đã làm cả buổi sáng, tay chạm vào keo xịt tóc liền khựng lại: "Khụ, em nói trước đi."
Mộc Sắt ngẫm nghĩ rồi nói: "Lúc nãy ở quán ăn không tiện hỏi, anh nói Tông Thịnh đang đầu tư lớn ở nước ngoài ạ?"
"Gì cơ? À, em nói Tông Thịnh à..."
Lương Thạc cúi đầu nhìn bóng hai người đổ dài sát bên nhau trên mặt đất, lòng bỗng dâng lên cảm xúc khó tả. Anh phản ứng chậm mất nửa nhịp, quay sang nhìn Mộc Sắt: "Từ năm ngoái anh đã cho người theo dõi Tông Thịnh. Các dự án ở nước ngoài trước đây của Thịnh Thị cơ bản chỉ để trốn thuế, cả năm trời chẳng có động tĩnh gì. Nhưng dạo trước, sau khi cổ phiếu Thịnh Thị rớt giá thê thảm, Tông Thịnh đột nhiên tăng mạnh đầu tư ra nước ngoài, đồng thời bán gần hết tài sản cố định đứng tên cá nhân để ổn định giá cổ phiếu, hỗ trợ cho hoạt động của các dự án ở nước ngoài."
Ăn lưng lửng bụng, bốn người chậm lại tốc độ ăn uống, vừa uống trà vừa tiếp tục trò chuyện.
Mộc Sắt ôm cốc trà sữa uống ngon lành. Hôm nay khó khăn lắm mới có cớ để thả phanh một bữa, đương nhiên cô gọi toàn những món mà bình thường không được phép ăn uống. Cô vừa nhai trân châu vừa nghe Lương Vi kể xấu chuyện trong đoàn phim:
"Quản lý của chị Ngô là một ông anh trung niên hơi mập. Nghe tin Ảnh hậu nhà mình lại không giành được vai nữ chính, tức đến nỗi hôm sau chạy ngay đến đoàn phim tìm đạo diễn Trương. Sau đó biết là do Sắc Sắc đề nghị để chị Ngô diễn vai Hạm Đạm này, suýt nữa thì cãi nhau với Sắc Sắc luôn..."
"Chứ còn gì nữa!" Chị Lý xen vào: "Nếu không phải Sắc Sắc kéo tôi lại, bà đây đã chửi cho ông ta không ngóc đầu lên được rồi!"
Mộc Sắt hút được nửa ly thì thấy hơi ngấy. Cô vừa nhíu mày, người đàn ông ngồi cạnh đã đẩy một cốc nước lọc tới. Cô khẽ cảm ơn rồi mới nói: "Vai Hạm Đạm này rất thử thách, nếu không có vai ‘Dương Lệ Nương’ thì em chắc chắn sẽ chọn vai này."
"Thôi đi cô ơi, thiết lập nhân vật Hạm Đạm là kiểu diễm lệ quyến rũ cơ mà. Kiểu gương mặt sắc sảo, đậm nét như của Ảnh hậu ấy, trang điểm lên thì cực kỳ hợp vai. Còn cô thuộc hệ "hoa sen trắng" thanh thuần nhạt nhòa thì đừng có không biết tự lượng sức mình nhé~"
Chị Lý gật đầu đồng tình: "Ngô Xán đúng là có gương mặt điện ảnh hiếm có, thảo nào được các đạo diễn phim nghệ thuật yêu thích đến vậy. Sắc Sắc thân thiết với chị ấy thì sau này tiến vào giới điện ảnh cũng có thêm đường đi."
Lương Vi khẽ nói thầm: "Bệnh nghề nghiệp của quản lý Lý lại tái phát rồi."
"Thật ra, việc Ngô Xán nhận vai khách mời đặc biệt lần này chưa chắc đã là chuyện xấu đối với chị ấy." Là người xem như nửa trong ngành, Lương Thạc cũng có cách nhìn riêng: "Chị ấy vừa mới bước chân vào mảng truyền hình đã đóng nữ chính ngay, rất dễ gặp thất bại vì ‘không hợp môi trường’. Thà rằng cứ đóng một vai phụ nổi bật trong một dự án lớn trước đã, như vậy tiến có thể công, lùi có thể thủ."
"Phim điện ảnh quay 120 phút trong ba tháng, còn phim truyền hình trong ba tháng ít nhất phải quay được 30 tập, tức là 1350 phút, chênh lệch hơn mười lần; phim điện ảnh quay theo từng cảnh quay (shot), phim truyền hình quay theo phân cảnh (scene)... còn rất nhiều khác biệt tương tự. Nhưng chị Ngô có thiên phú cao, bây giờ đã cơ bản thích nghi được rồi."
Lương Vi bĩu môi: "Chị Ngô thiên phú cao thật đấy, nhưng cũng phải có cậu giúp chị ấy thích nghi chứ! Miệng thì nói muốn quan sát diễn xuất của Ảnh hậu, kết quả là cảnh nào cũng ngấm ngầm chỉ điểm, đúng là tình chị em thắm thiết."
"Ủa? Mùi chua chua ở đâu ra thế nhỉ~ Bảo sao mấy hôm nay gọi cậu cứ làm lơ, hóa ra là đang ghen tị à!"
"Đi chỗ khác chơi! Cậu mới ghen tị ấy, tiểu thư đây ghét nhất là đồ chua!"
"Rồi rồi rồi~ Tớ ghen tị, tớ thích ăn chua, được chưa? Ha ha ha..."
Bữa ăn đơn giản kết thúc trong tiếng cười đùa của các cô gái. Bốn người cùng nhau đi bộ về khách sạn.
Đi được nửa đường, Lương Vi nhanh chân khoác tay chị Lý, vừa đi vừa nói lớn: "Bọn em ra siêu thị đằng trước mua ít đồ nha~"
Mộc Sắt và Lương Thạc chậm một bước, đành sóng vai thong thả bước đi. Một lúc sau, cả hai cùng lên tiếng:
"Anh..."
"À..."
Lương Thạc vô thức đưa tay lên vuốt kiểu tóc mà nhà tạo mẫu đã làm cả buổi sáng, tay chạm vào keo xịt tóc liền khựng lại: "Khụ, em nói trước đi."
Mộc Sắt ngẫm nghĩ rồi nói: "Lúc nãy ở quán ăn không tiện hỏi, anh nói Tông Thịnh đang đầu tư lớn ở nước ngoài ạ?"
"Gì cơ? À, em nói Tông Thịnh à..."
Lương Thạc cúi đầu nhìn bóng hai người đổ dài sát bên nhau trên mặt đất, lòng bỗng dâng lên cảm xúc khó tả. Anh phản ứng chậm mất nửa nhịp, quay sang nhìn Mộc Sắt: "Từ năm ngoái anh đã cho người theo dõi Tông Thịnh. Các dự án ở nước ngoài trước đây của Thịnh Thị cơ bản chỉ để trốn thuế, cả năm trời chẳng có động tĩnh gì. Nhưng dạo trước, sau khi cổ phiếu Thịnh Thị rớt giá thê thảm, Tông Thịnh đột nhiên tăng mạnh đầu tư ra nước ngoài, đồng thời bán gần hết tài sản cố định đứng tên cá nhân để ổn định giá cổ phiếu, hỗ trợ cho hoạt động của các dự án ở nước ngoài."
0
0
2 tháng trước
2 tháng trước
BÌNH LUẬN TRUYỆN (0)
