TruyệnWiki

nơi chia sẽ truyện miễn phí

0 chữ

Chương 44
Chương 44: Tuyệt chiêu lấy nhu thắng cương

"Diễn!"

Tiếng hô vừa dứt, cô đã khuỵu gối quỳ xuống đất, hai tay giơ cao trước người, ánh mắt ngẩng lên đầy kiên định và bất khuất, giọng nói trầm mà đầy nội lực: "Thái hậu! Hoàng thượng đã trưởng thành, xin người trao trả quyền hành lại cho vua!"

Cô thẳng lưng, quỳ dưới điện với tư thế xem cái chết nhẹ tựa lông hồng, như một cành mai ngạo nghễ giữa trời đông giá rét, không hề nao núng trước bão tuyết.

Ngô Xán đứng cạnh ngai vàng dường như loạng choạng một bước, phải vịn vào ghế rồng mới đứng vững. Cô ta bỗng ngửa mặt cười lớn: "Ha ha ha... Tốt! Tốt lắm! Tốt lắm! Ái khanh đúng là bề tôi TRUNG! THÀNH! TẬN! TỤY! của triều đình ta mà!"

Ba chữ "tốt" được cô ta nhấn nhá đầy ngữ điệu, hai chữ "trung thành" được đọc nhấn mạnh, như thể nghiến răng nghiến lợi, tràn ngập vẻ mỉa mai và tức giận, khiến người nghe không khỏi cảm thán: Rốt cuộc là đã tin nhầm người.

Hai người, một trên một dưới, một người ánh mắt hừng hực, tràn đầy ý chí chiến đấu; một người ánh mắt bi thương, lòng đầy bất mãn.

Khí thế riêng của mỗi người không ngừng va chạm rồi lại hòa tan, dường như thông qua họ, người xem đang chứng kiến từng màn tranh đấu, triệt hạ giữa phe phái mới nổi và thế lực cũ trên triều đình, cực kỳ căng thẳng!

Một phân cảnh đơn giản nhưng không hề tầm thường, hai ứng cử viên cho vai nữ chính đều diễn xuất vô cùng nhập tâm và thăng hoa, nhất thời lại nảy sinh cảm giác quý trọng tài năng của nhau.

Đạo diễn Trương cau mày chặt hơn, ông dựa vào lưng ghế, im lặng không nói.

Ngô Xán nhanh bước xuống bậc thềm đỡ Mộc Sắt dậy, nhỏ giọng hỏi: "Không sao chứ? Tôi thấy đầu gối cô đỏ cả lên rồi."

"Không sao đâu, chỉ trầy chút da thôi, về rửa nước là khỏi ấy mà." Cô cười tủm tỉm đáp. Cô từ nhỏ đến lớn vốn không sợ đau, rất giỏi chịu đựng. Đi giày cao gót chạy việc cả ngày, chân nổi phồng rộp thì chích vỡ ra bôi chút thuốc, ngày hôm sau lại tiếp tục.

Người đi làm cả thôi, ai mà chẳng như ai?

"Hai người đổi vai cho nhau, diễn lại lần nữa."

Đạo diễn Trương lên tiếng cắt ngang cuộc trò chuyện của hai người: "Thời gian không còn sớm, không cần thay trang phục đâu, Ngô Xán cô đưa áo khoác ngoài cho cô ấy là được."

Lần này đến lượt Ngô Xán cau mày, cô ta mơ hồ cảm nhận được điều gì đó, nhưng tay vẫn nhanh chóng cởϊ áσ khoác ngoài đưa cho Mộc Sắt.

"Diễn!"

Cô khoác chiếc áo ngoài dày nặng, không đi lối bậc thềm chính mà vòng sang bên cạnh, đi tới đứng sau ghế rồng. Mắt đạo diễn Trương sáng lên khi thấy Mộc Sắt hơi nghiêng người, ánh mắt nhìn xuống, nét mặt trầm tư.

Vẫn tình tiết đó, vẫn lời thoại đó, Ngô Xán nói câu "trao trả quyền hành lại cho vua" vô cùng đanh thép. Chỉ riêng về thoại và khả năng kiểm soát trước ống kính, vị Ảnh hậu này hoàn toàn xứng đáng với danh hiệu của mình.

Trên điện, vị Thái hậu bị ép trao trả quyền hành lại đứng yên bất động, toát ra khí thế vững vàng như bàn thạch, mặc kệ sóng gió bủa vây.

Bà ngước mắt lên, ánh nhìn bình thản chậm rãi quét một vòng, như muốn nhìn rõ vẻ mặt của từng triều thần. Giọng Thái hậu ôn hòa, tựa như thật lòng khen ngợi: "Tốt, tốt lắm, ái khanh đúng là bề tôi trung thành tận tụy của triều đình ta."

Nhưng lời khen này lại chẳng có ý nghĩa gì, nó không tán đồng cũng chẳng phản đối chủ trương của triều thần, mà giống như một sự phản kháng thầm lặng hơn.

Nói xong, bà lại hạ mắt xuống, lặng lẽ đứng đó, như một mặt hồ phẳng lặng mà cũng tựa một ngọn núi lớn, sâu không thấy đáy, khó lòng vượt qua...

Đạo diễn Trương phấn khích đứng bật dậy, lẩm bẩm lặp đi lặp lại: "Đúng! Chính nó! Tôi muốn chính là cảm giác này! Dương Lệ Nương là cầu nối giữa tiền triều và hậu cung, bà ấy nên mềm mại, dịu dàng hơn, mang nét quyến rũ của người phụ nữ truyền thống hơn, cái đó gọi là gì nhỉ? À! Lấy nhu thắng cương!"

"Bà ấy là người phụ nữ đã trải qua bốn triều đại, phò tá ba đời đế vương! Nhưng ấn tượng của người thường về bà lại không sâu sắc, đủ thấy bà kín đáo và nhẫn nhịn đến nhường nào!"

Đạo diễn Trương đã nói đến mức này, Ngô Xán cũng hiểu ra. Cô ta tiếc nuối lắc đầu: "Xem ra tôi không có duyên với bộ phim này rồi. Chúc mừng cô, Mộc Sắt, phải không? Tôi nhớ cô rồi đấy."

Rõ ràng là lời nói mang chút khıêυ khí©h, nhưng Mộc Sắt lại nghe ra được vài phần tán thưởng. Cô bỗng nảy ra một ý tưởng táo bạo!

Lúc người quản lý Lý dẫn Lương Thạc đến phim trường, đúng lúc bắt gặp Ngô Xán và Mộc Sắt đang chụm đầu vào sau máy quay. Ngô Xán chỉ vào đoạn phim vừa phát lại, nói: "Cô xem góc này có phải tốt hơn lúc nãy không?"

Mộc Sắt như bừng tỉnh ngộ: "Đúng thật này, khác biệt nhiều quá!"

"Khi quay cận cảnh, góc máy rất quan trọng, chỉ cần sơ suất một chút là dễ bị quay thành mặt to bè ra. Người quay phim có kinh nghiệm, nhưng người hiểu rõ cô nhất vẫn là chính bản thân cô. Góc nào trông đẹp hơn thì cô phải tự mình nắm chắc, sau đó góp ý với người quay phim..."

0

0

2 tháng trước

2 tháng trước

BÌNH LUẬN TRUYỆN (0)

ảnh đại diện

NỘI QUI BÌNH LUẬN
1 Không được chèn link trang khác vào.
2 Không văng tục trong bình luận.
3 Nội dung bình luận tối đa 255 ký tự.
4 Không chèn hình vào trong bình luận.
5 Sai qui định quá 5 lần sẽ bị khóa acc.