0 chữ
Chương 49
Thế giới 1 - Chương 49: Con của công nhân vệ sinh
Ở đầu dây bên kia, giọng anh trai cô vang lên đầy phấn khởi:
“Ngai Ngai à, em không cần qua đâu. Họp phụ huynh xong rồi, là anh đi cùng Bối Bối.”
Nghe giọng ông mà hạnh phúc rạng rỡ.
“Cái gì? Anh không phải đang đùa em đấy chứ?”
“Sao lại gạt em được…”
Sau đó, Lâm Dũng kể hết chuyện Bối Bối đích thân mở lời nhờ ba đến họp, chuyện điểm thi cuối kỳ đạt điểm tuyệt đối cả ba môn, kỳ thi vượt cấp cũng được điểm tuyệt đối, lại còn hai lần đoạt giải nhất các cuộc thi trước đó…
Tất cả đều được ông kể ra bằng giọng điệu đầy kiêu hãnh và vui sướиɠ.
Lâm Ngai Ngai nghe mà cứ thấy như đang nghe chuyện hoang đường, mãi một lúc lâu vẫn chưa nói nên lời. Đây vẫn là Lâm Bối Bối mà cô quen biết sao? Bối Bối thực sự là người như vậy à?
Nhưng anh trai cô sẽ không nói dối.
Vậy chỉ còn một khả năng - Bối Bối đã thay đổi. Con bé đã trở nên tốt hơn.
“… Ngai Ngai à, em biết không? Bối Bối không coi thường anh là công nhân vệ sinh đâu. Con bé nói nghề nào cũng đáng được tôn trọng, còn nói nó tự hào vì có một người bố như anh, ha ha…”
Nhớ lại lời con gái nói trước khi buổi họp phụ huynh bắt đầu, trong lòng Lâm Dũng như nở hoa, không kìm được muốn khoe với người thân duy nhất ngoài con gái.
“Bối Bối thật sự nói vậy à?” Lâm Ngai Ngai khó mà tưởng tượng được vẻ mặt của Bối Bối khi nói ra những lời đó.
Trong trí nhớ của cô, Bối Bối càng lớn tính tình càng khó chịu, thậm chí trở nên ích kỷ, thực sự rất khó tin con bé có thể nói ra được những lời như vậy.
Đầu dây bên kia, Lâm Dũng im lặng một lát, rồi chậm rãi nói, giọng đầy chân thành:
“Ngai Ngai, anh biết, trước đây Bối Bối đúng là không hiểu chuyện, nhưng giờ nó khác rồi. Giờ nó tốt lắm, thực sự tốt lắm. Sau này em gặp con bé sẽ biết.”
Lâm Ngai Ngai cũng im lặng.
Cô thực sự rất bất ngờ với sự thay đổi của Bối Bối, nhưng đó lại là một điều tốt. Ít nhất con bé biết nghĩ cho bố, anh trai cô cũng có thể vui hơn rồi.
“Vâng, anh nói đúng.”
Lần này, Lâm Dũng không tiếc tiền điện thoại nữa, trò chuyện với em gái rất lâu. Đương nhiên, phần lớn thời gian là kể về sự thay đổi gần đây của Bối Bối, trong giọng nói đầy niềm hạnh phúc. Đến khi cúp máy, gương mặt anh vẫn rạng rỡ như cũ.
Kỳ nghỉ đông đến ngay sau kỳ thi cuối học kỳ, rồi chẳng mấy chốc là Tết.
Đây là cái Tết đầu tiên kể từ khi sống lại mà Lâm Bối Bối được ở bên bố. Tuy vẫn phải sống trong căn nhà thuê chật chội, nhưng cô cảm thấy rất mãn nguyện.
“Ngai Ngai à, em không cần qua đâu. Họp phụ huynh xong rồi, là anh đi cùng Bối Bối.”
Nghe giọng ông mà hạnh phúc rạng rỡ.
“Cái gì? Anh không phải đang đùa em đấy chứ?”
“Sao lại gạt em được…”
Sau đó, Lâm Dũng kể hết chuyện Bối Bối đích thân mở lời nhờ ba đến họp, chuyện điểm thi cuối kỳ đạt điểm tuyệt đối cả ba môn, kỳ thi vượt cấp cũng được điểm tuyệt đối, lại còn hai lần đoạt giải nhất các cuộc thi trước đó…
Tất cả đều được ông kể ra bằng giọng điệu đầy kiêu hãnh và vui sướиɠ.
Lâm Ngai Ngai nghe mà cứ thấy như đang nghe chuyện hoang đường, mãi một lúc lâu vẫn chưa nói nên lời. Đây vẫn là Lâm Bối Bối mà cô quen biết sao? Bối Bối thực sự là người như vậy à?
Nhưng anh trai cô sẽ không nói dối.
“… Ngai Ngai à, em biết không? Bối Bối không coi thường anh là công nhân vệ sinh đâu. Con bé nói nghề nào cũng đáng được tôn trọng, còn nói nó tự hào vì có một người bố như anh, ha ha…”
Nhớ lại lời con gái nói trước khi buổi họp phụ huynh bắt đầu, trong lòng Lâm Dũng như nở hoa, không kìm được muốn khoe với người thân duy nhất ngoài con gái.
“Bối Bối thật sự nói vậy à?” Lâm Ngai Ngai khó mà tưởng tượng được vẻ mặt của Bối Bối khi nói ra những lời đó.
Trong trí nhớ của cô, Bối Bối càng lớn tính tình càng khó chịu, thậm chí trở nên ích kỷ, thực sự rất khó tin con bé có thể nói ra được những lời như vậy.
Đầu dây bên kia, Lâm Dũng im lặng một lát, rồi chậm rãi nói, giọng đầy chân thành:
Lâm Ngai Ngai cũng im lặng.
Cô thực sự rất bất ngờ với sự thay đổi của Bối Bối, nhưng đó lại là một điều tốt. Ít nhất con bé biết nghĩ cho bố, anh trai cô cũng có thể vui hơn rồi.
“Vâng, anh nói đúng.”
Lần này, Lâm Dũng không tiếc tiền điện thoại nữa, trò chuyện với em gái rất lâu. Đương nhiên, phần lớn thời gian là kể về sự thay đổi gần đây của Bối Bối, trong giọng nói đầy niềm hạnh phúc. Đến khi cúp máy, gương mặt anh vẫn rạng rỡ như cũ.
Kỳ nghỉ đông đến ngay sau kỳ thi cuối học kỳ, rồi chẳng mấy chốc là Tết.
Đây là cái Tết đầu tiên kể từ khi sống lại mà Lâm Bối Bối được ở bên bố. Tuy vẫn phải sống trong căn nhà thuê chật chội, nhưng cô cảm thấy rất mãn nguyện.
3
0
3 tuần trước
2 tuần trước
BÌNH LUẬN TRUYỆN (0)
