0 chữ
Chương 9
Quyển 1 - Chương 9
Nàng ta nhìn chằm chằm Khuynh Vân Nguyệt, giọng nói khàn đặc: “Ngươi rất đắc ý phải không? Một phàm nhân hạ tiện, lại dám dùng ta để đổi lấy vinh hoa phú quý?”
Khuynh Vân Nguyệt bình tĩnh đứng dậy, cúi đầu: “Tiểu thư.”
“Câm miệng!” Đạm Đài Quân gầm lên, nhưng linh lực trong cơ thể hỗn loạn khiến nàng ta ho khan một tràng dữ dội, cơ thể không khỏi run rẩy. Nàng ta vừa trải qua một kiếp nạn, thân thể và tinh thần đều đã đến cực hạn.
Nàng ta không phải nữ tử chưa tường sự đời, nàng ta hiểu rõ vì sao phụ thân mình lại giữ Khuynh Vân Nguyệt lại. Nàng là nhân chứng, cũng là một cái khóa. Chừng nào Khuynh Vân Nguyệt còn sống dưới sự kiểm soát của Đạm Phủ, bí mật của nàng ta sẽ được an toàn.
Hơi thở nóng rực phả lên cổ khiến Khuynh Vân Nguyệt cứng người, nhưng Đạm Đài Quân chỉ gục đầu lên vai nàng, cơ thể mềm nhũn ra, dường như đã trút hết toàn bộ sức lực. Nàng ta lẩm bẩm trong vô thức: “Tất cả... đều đáng chết...”
Rồi lặng lẽ chìm vào giấc ngủ.
Khuynh Vân Nguyệt mở mắt nhìn trần nhà đến tận hừng đông, cả đêm, nàng không dám cử động.
Từ sau đêm ấy, Đạm Đài Quân không đến Lục Khanh Uyển nữa. Nàng ta tự nhốt mình trong phòng, không gặp bất cứ ai. Nhưng những ma ma, tỳ nữ trong phủ, không một ai dám làm khó Khuynh Vân Nguyệt.
Khuynh Vân Nguyệt biết, mình chỉ là một phàm nhân trong thế giới tu tiên này. Nàng bắt đầu tìm những cuốn sách nhập môn trong thư phòng của tiểu viện, ban ngày làm tròn bổn phận của một thị nữ, ban đêm thì cần mẫn học chữ, học cách nhận biết các loại linh dược cơ bản.
Một buổi chiều, khi nàng đang sao chép lại một cuốn dược điển, Đạm Đài Quân đột nhiên xuất hiện ở cửa. Nàng ta đã thay một bộ y phục sạch sẽ, sắc mặt tuy vẫn còn tái nhợt nhưng khí chất cao ngạo đã trở lại.
Đạm Đài Quân nhìn những trang giấy viết chữ xiêu vẹo của Khuynh Vân Nguyệt, khẽ hừ lạnh một tiếng.
“Đừng tỏ ra nhu thuận đáng thương. Phụ thân ta đã bảo vệ ngươi, ngươi bây giờ cũng coi như nửa chủ nhân của cái viện này, không cần phải diễn kịch cho ai xem. Ta ghét nhất là dáng vẻ giả tạo của ngươi.”
Dưới sự sắp đặt của Đạm gia chủ, nhưng với sự ngầm chấp thuận của Đạm Đài Quân, Khuynh Vân Nguyệt bắt đầu thay nàng ta quản lý những sự vụ lặt vặt trong nội viện của nàng ta. Mặc dù Khuynh Vân Nguyệt ngay cả linh lực cũng không có, chứ đừng nói đến tu vi.
Nhưng chuyện ấy không phải vấn đề. Đã có những ma ma quản sự lão luyện giúp nàng sắp xếp mọi thứ, nàng chỉ cần làm bộ làm dáng, truyền đạt lại ý của Đạm Đài Quân là được.
Những ngày tháng an nhàn này dễ dàng khiến người ta mê luyến, nhưng Khuynh Vân Nguyệt luôn tự nhắc nhở mình. Tất cả những điều này, chỉ là nhờ một phong huyết thư mà đổi lấy. Đạm Đài Quân vẫn chưa thực sự tin tưởng nàng. Nàng vẫn chỉ là một con tin có giá trị.
Dù nhiều năm qua nội viện của Đạm Đài Quân không có nhiều người, nhưng lại được quản lý chặt chẽ, kín như bưng. Mọi cử động của Khuynh Vân Nguyệt đều bị người ta ngấm ngầm giám sát, vì thế nàng cẩn thận dè chừng, tận tâm dò xét sở thích của vị tiểu thư tính tình thất thường kia.
Ví như Đạm Đài Quân chỉ thích mặc y phục có sắc trắng và xanh lục.
Nàng ta không thích đeo những pháp khí trang sức quá lộng lẫy, nói rằng chúng quá mức tầm thường.
Nàng ta đặc biệt yêu thích cảm giác cầm tay Khuynh Vân Nguyệt, cùng nàng trên án thư, dạy nàng từng nét chữ, từng cách vận bút sao cho có linh khí.
Những khi cảm xúc dâng trào, có lẽ là do men linh tửu, nàng ta sẽ ghé sát bên tai Khuynh Vân Nguyệt, thấp giọng thì thầm một cái tên xa lạ:
“Thanh Y.”
Hai tiếng ấy mềm mại triền miên, chất chứa nỗi nhớ nhung và bi thương vô tận, khiến người nghe không khỏi chìm vào ảo ảnh.
Mỗi lần như vậy, vành tai Khuynh Vân Nguyệt lại bất giác ửng đỏ, nàng chỉ có thể cúi đầu, giả vờ không nghe thấy. Nàng biết, nàng chỉ là một bóng hình thay thế cho vị Thanh Y Tiên Tử đã mất kia.
Khuynh Vân Nguyệt bình tĩnh đứng dậy, cúi đầu: “Tiểu thư.”
“Câm miệng!” Đạm Đài Quân gầm lên, nhưng linh lực trong cơ thể hỗn loạn khiến nàng ta ho khan một tràng dữ dội, cơ thể không khỏi run rẩy. Nàng ta vừa trải qua một kiếp nạn, thân thể và tinh thần đều đã đến cực hạn.
Nàng ta không phải nữ tử chưa tường sự đời, nàng ta hiểu rõ vì sao phụ thân mình lại giữ Khuynh Vân Nguyệt lại. Nàng là nhân chứng, cũng là một cái khóa. Chừng nào Khuynh Vân Nguyệt còn sống dưới sự kiểm soát của Đạm Phủ, bí mật của nàng ta sẽ được an toàn.
Hơi thở nóng rực phả lên cổ khiến Khuynh Vân Nguyệt cứng người, nhưng Đạm Đài Quân chỉ gục đầu lên vai nàng, cơ thể mềm nhũn ra, dường như đã trút hết toàn bộ sức lực. Nàng ta lẩm bẩm trong vô thức: “Tất cả... đều đáng chết...”
Khuynh Vân Nguyệt mở mắt nhìn trần nhà đến tận hừng đông, cả đêm, nàng không dám cử động.
Từ sau đêm ấy, Đạm Đài Quân không đến Lục Khanh Uyển nữa. Nàng ta tự nhốt mình trong phòng, không gặp bất cứ ai. Nhưng những ma ma, tỳ nữ trong phủ, không một ai dám làm khó Khuynh Vân Nguyệt.
Khuynh Vân Nguyệt biết, mình chỉ là một phàm nhân trong thế giới tu tiên này. Nàng bắt đầu tìm những cuốn sách nhập môn trong thư phòng của tiểu viện, ban ngày làm tròn bổn phận của một thị nữ, ban đêm thì cần mẫn học chữ, học cách nhận biết các loại linh dược cơ bản.
Một buổi chiều, khi nàng đang sao chép lại một cuốn dược điển, Đạm Đài Quân đột nhiên xuất hiện ở cửa. Nàng ta đã thay một bộ y phục sạch sẽ, sắc mặt tuy vẫn còn tái nhợt nhưng khí chất cao ngạo đã trở lại.
“Đừng tỏ ra nhu thuận đáng thương. Phụ thân ta đã bảo vệ ngươi, ngươi bây giờ cũng coi như nửa chủ nhân của cái viện này, không cần phải diễn kịch cho ai xem. Ta ghét nhất là dáng vẻ giả tạo của ngươi.”
Dưới sự sắp đặt của Đạm gia chủ, nhưng với sự ngầm chấp thuận của Đạm Đài Quân, Khuynh Vân Nguyệt bắt đầu thay nàng ta quản lý những sự vụ lặt vặt trong nội viện của nàng ta. Mặc dù Khuynh Vân Nguyệt ngay cả linh lực cũng không có, chứ đừng nói đến tu vi.
Nhưng chuyện ấy không phải vấn đề. Đã có những ma ma quản sự lão luyện giúp nàng sắp xếp mọi thứ, nàng chỉ cần làm bộ làm dáng, truyền đạt lại ý của Đạm Đài Quân là được.
Những ngày tháng an nhàn này dễ dàng khiến người ta mê luyến, nhưng Khuynh Vân Nguyệt luôn tự nhắc nhở mình. Tất cả những điều này, chỉ là nhờ một phong huyết thư mà đổi lấy. Đạm Đài Quân vẫn chưa thực sự tin tưởng nàng. Nàng vẫn chỉ là một con tin có giá trị.
Ví như Đạm Đài Quân chỉ thích mặc y phục có sắc trắng và xanh lục.
Nàng ta không thích đeo những pháp khí trang sức quá lộng lẫy, nói rằng chúng quá mức tầm thường.
Nàng ta đặc biệt yêu thích cảm giác cầm tay Khuynh Vân Nguyệt, cùng nàng trên án thư, dạy nàng từng nét chữ, từng cách vận bút sao cho có linh khí.
Những khi cảm xúc dâng trào, có lẽ là do men linh tửu, nàng ta sẽ ghé sát bên tai Khuynh Vân Nguyệt, thấp giọng thì thầm một cái tên xa lạ:
“Thanh Y.”
Hai tiếng ấy mềm mại triền miên, chất chứa nỗi nhớ nhung và bi thương vô tận, khiến người nghe không khỏi chìm vào ảo ảnh.
Mỗi lần như vậy, vành tai Khuynh Vân Nguyệt lại bất giác ửng đỏ, nàng chỉ có thể cúi đầu, giả vờ không nghe thấy. Nàng biết, nàng chỉ là một bóng hình thay thế cho vị Thanh Y Tiên Tử đã mất kia.
2
0
1 tuần trước
1 ngày trước
BÌNH LUẬN TRUYỆN (0)
