0 chữ
Chương 5
Quyển 1 - Chương 5
Khuynh Vân Nguyệt nắm chặt tay tỷ tỷ, ngước đôi mắt ngập nước nhìn nàng.
“Tỷ tỷ, tối nay tỷ đưa đệ đệ sang nhà bà Hoàng ở đầu thôn ngủ một đêm được không? Ta... Ta sợ ma lắm.”
Cuối cùng, sau một hồi lăn lộn khóc lóc, viện đủ mọi lý do, tỷ tỷ nàng cũng mềm lòng, ôm đệ đệ rời đi.
Đêm khuya buông xuống, tĩnh mịch đến đáng sợ. Hệt như trong ký ức của nguyên chủ, một toán tu sĩ hắc y phá cửa xông vào nhà.
Khuynh Vân Nguyệt trốn dưới gầm giường, thân thể run lên bần bật, hai tay bịt chặt miệng để không phát ra tiếng khóc. Nàng lắng nghe tiếng kiếm quang sắc lẻm, tiếng kêu thảm thiết tuyệt vọng của phụ mẫu trước khi tắt lịm.
Mùi máu tanh nồng nặc tràn ngập không khí.
Cuối cùng, một bàn tay lạnh như băng lôi nàng ra khỏi gầm giường, đưa tới tiểu viện hoa lệ quen thuộc trong Đạm phủ.
Đạm Đài Quân xuất hiện trước mặt nàng. Y phục gấm vóc xa hoa, khí chất cao quý lạnh lùng, tựa như một đóa sen tuyết trên đỉnh núi, không nhiễm bụi trần. Hoàn toàn giống hệt cảnh tượng trong ký ức bi thảm kia.
Nàng ta chậm rãi bước tới, ngón tay đỏ như máu nhẹ nhàng nâng cằm Khuynh Vân Nguyệt lên. Trong đôi mắt phượng xinh đẹp, không còn sự điên cuồng như kiếp trước, mà thay vào đó là sự tàn nhẫn và lạnh lẽo đến thấu xương.
“Ta vốn nghĩ, một con kiến hôi nhát gan như ngươi sẽ không phải là mối họa. Nhưng ta đã nhầm.” Giọng nói của Đạm Đài Quân nhẹ như gió thoảng, nhưng lại khiến Khuynh Vân Nguyệt lạnh sống lưng.
“Ngươi là người duy nhất đã thấy bộ dạng của ta lúc đó. Để ngươi sống, dù chỉ thêm một ngày, cũng là sự sỉ nhục đối với ta.”
[Cảnh báo! Nhiệm vụ thất bại. Mục tiêu Đạm Đài Quân đã ra tay với người vô tội. Bắt đầu khởi động lại thế giới.]
Giọng nói lạnh như băng của hệ thống 520 vang lên cùng lúc với cơn đau xé nát linh hồn.
...
Lần này, Khuynh Vân Nguyệt không còn cầu xin. Nàng nhìn thẳng vào đôi mắt lạnh lẽo của Đạm Đài Quân: "Vì sao?"
Đạm Đài Quân cười, nụ cười đẹp đến ma mị: “Chỉ một tiện nhân như ngươi cũng dám kháng cự ta? Không biết điều! Hôm nay, ta sẽ để ngươi nếm thử kết cục của việc khước từ ta!”
Tỷ tỷ và đệ đệ của nguyên chủ bị hai tu sĩ hắc y ném xuống trước mặt nàng, đôi mắt họ ngập tràn kinh hoàng.
Khuynh Vân Nguyệt lại một lần nữa tận mắt chứng kiến thủ cấp của người thân bị phi kiếm chém rơi xuống.
Tựa như bị máu tươi trước mặt kí©h thí©ɧ, lần này, Đạm Đài Quân không ban độc dược nữa. Nàng ta trực tiếp rút ra một thanh chủy thủ nạm ngọc, từng nhát, từng nhát đâm vào tim Khuynh Vân Nguyệt.
Cơn đau thể xác và nỗi thống khổ trong tâm hồn hòa quyện, nhấn chìm ý thức của nàng.
“Tỷ tỷ, tối nay tỷ đưa đệ đệ sang nhà bà Hoàng ở đầu thôn ngủ một đêm được không? Ta... Ta sợ ma lắm.”
Cuối cùng, sau một hồi lăn lộn khóc lóc, viện đủ mọi lý do, tỷ tỷ nàng cũng mềm lòng, ôm đệ đệ rời đi.
Đêm khuya buông xuống, tĩnh mịch đến đáng sợ. Hệt như trong ký ức của nguyên chủ, một toán tu sĩ hắc y phá cửa xông vào nhà.
Khuynh Vân Nguyệt trốn dưới gầm giường, thân thể run lên bần bật, hai tay bịt chặt miệng để không phát ra tiếng khóc. Nàng lắng nghe tiếng kiếm quang sắc lẻm, tiếng kêu thảm thiết tuyệt vọng của phụ mẫu trước khi tắt lịm.
Mùi máu tanh nồng nặc tràn ngập không khí.
Cuối cùng, một bàn tay lạnh như băng lôi nàng ra khỏi gầm giường, đưa tới tiểu viện hoa lệ quen thuộc trong Đạm phủ.
Nàng ta chậm rãi bước tới, ngón tay đỏ như máu nhẹ nhàng nâng cằm Khuynh Vân Nguyệt lên. Trong đôi mắt phượng xinh đẹp, không còn sự điên cuồng như kiếp trước, mà thay vào đó là sự tàn nhẫn và lạnh lẽo đến thấu xương.
“Ta vốn nghĩ, một con kiến hôi nhát gan như ngươi sẽ không phải là mối họa. Nhưng ta đã nhầm.” Giọng nói của Đạm Đài Quân nhẹ như gió thoảng, nhưng lại khiến Khuynh Vân Nguyệt lạnh sống lưng.
“Ngươi là người duy nhất đã thấy bộ dạng của ta lúc đó. Để ngươi sống, dù chỉ thêm một ngày, cũng là sự sỉ nhục đối với ta.”
[Cảnh báo! Nhiệm vụ thất bại. Mục tiêu Đạm Đài Quân đã ra tay với người vô tội. Bắt đầu khởi động lại thế giới.]
...
Lần này, Khuynh Vân Nguyệt không còn cầu xin. Nàng nhìn thẳng vào đôi mắt lạnh lẽo của Đạm Đài Quân: "Vì sao?"
Đạm Đài Quân cười, nụ cười đẹp đến ma mị: “Chỉ một tiện nhân như ngươi cũng dám kháng cự ta? Không biết điều! Hôm nay, ta sẽ để ngươi nếm thử kết cục của việc khước từ ta!”
Tỷ tỷ và đệ đệ của nguyên chủ bị hai tu sĩ hắc y ném xuống trước mặt nàng, đôi mắt họ ngập tràn kinh hoàng.
Khuynh Vân Nguyệt lại một lần nữa tận mắt chứng kiến thủ cấp của người thân bị phi kiếm chém rơi xuống.
Tựa như bị máu tươi trước mặt kí©h thí©ɧ, lần này, Đạm Đài Quân không ban độc dược nữa. Nàng ta trực tiếp rút ra một thanh chủy thủ nạm ngọc, từng nhát, từng nhát đâm vào tim Khuynh Vân Nguyệt.
2
0
1 tuần trước
19 giờ trước
BÌNH LUẬN TRUYỆN (0)
