0 chữ
Chương 18
Chương 18
Tô An mở cửa chuẩn bị bước ra ngoài nhưng phát hiện cửa như bị thứ gì đó kẹt lại, dù cậu có ấn tay nắm cửa thế nào thì nó vẫn không hề nhúc nhích.
Tim Tô An chùng xuống, chẳng lẽ là khóa cửa bị hỏng rồi sao?
Hôm nay cậu vừa mới bị mất áo, giờ lại đến tay nắm cửa bị hỏng, chẳng lẽ xui xẻo đến thế này?
Tô An thử thêm vài lần nữa, cửa vẫn không mở ra.
“Phải... phải làm sao đây, mình không ra ngoài được!” Đuôi mắt Tô An đỏ lên, nước mắt lưng tròng suýt chút nữa bật khóc.
Cậu không kìm được mà nghĩ ngợi lung tung: "Hôm nay mình chưa hoàn thành nhiệm vụ, có khi nào sẽ chết không nhỉ?"
Nghĩ tới đây, đôi mắt Tô An càng phủ thêm lớp sương mù.
Hệ thống: "Ký chủ có thể tìm cách ra ngoài."
Giờ đầu óc Tô An rối bời, hoàn toàn chìm đắm trong thế giới của mình, dường như tự động phớt lờ lời hệ thống.
Vừa xoa khóe mắt hơi đỏ, cậu vừa lẩm bẩm nhỏ: "Nghĩ đến việc trước khi chết còn chưa được ăn bữa ngon, mình thật hối hận vì sáng nay không bảo Lục Thời Diên gọi cho mình mấy món như tôm hùm cay, sườn chua ngọt, vịt quay giòn, thịt kho tàu..."
Tô An lần lượt kể tên hàng loạt món ăn ngon, đến khi đã nói được hơn hai mươi món, hệ thống không nhịn được nữa, tăng âm lượng ngắt lời cậu: "Ký chủ có thể dùng ga trải giường để rời khỏi đây."
Hệ thống rõ ràng không còn mong đợi Tô An có thể tự nghĩ ra cách thoát thân liền đưa ra gợi ý trực tiếp.
Lời của hệ thống như một gáo nước lạnh giúp Tô An tỉnh ngộ, miệng cậu đang há ra chợt ngưng lại, mắt sáng bừng lên.
"Sao mình lại không nghĩ ra sớm hơn chứ!" Cậu phấn khích reo lên.
Cậu khen ngợi: "Hệ thống, cậu thật thông minh!"
Nói rồi, Tô An lập tức hành động.
Cậu tìm vài tấm ga trải giường, buộc chặt chúng lại với nhau sau đó cố định một đầu lên lan can cửa sổ.
Tiếp theo, Tô An đứng trên tầng hai cúi đầu nhìn xuống dưới, không kìm được mà nuốt khan một cái.
"Cao... cao quá..."
Ngay lập tức, cậu bắt đầu có ý định bỏ cuộc.
"Hay là... mình đợi Lục Thời Diên về rồi tính..."
Khi hệ thống vừa định thuyết phục thì Tô An đã tự trấn an mình.
"Không được, không được, nếu cậu ta hôm nay không về thì làm sao bây giờ?"
Huống hồ, bụng cậu cũng không thể chờ lâu hơn được.
Nghĩ vậy, Tô An nắm chặt lấy ga trải giường, cẩn thận lần xuống từ cửa sổ.
Tuy nhiên, vừa trượt được một nửa, hai tay cậu đã bắt đầu run rẩy dữ dội, lòng bàn tay mềm mại bị cọ xát đến đau rát.
Chưa kể những tấm ga vốn đã buộc chặt lại cũng có dấu hiệu sắp bung ra, rung lắc không ổn định.
Cơ thể nhỏ bé của Tô An đung đưa như chiếc lá trong gió, hàng mi dài cong vυ"t khẽ run rẩy, toát lên chút lo lắng.
"Tôi... tôi không còn chút sức lực nào nữa..." Giọng cậu run rẩy nói.
Hệ thống vội vàng động viên cậu: "Ký chủ, cố gắng thêm chút nữa, nhắm mắt lại, cứ trượt xuống là được, nếu không một khi ga trải giường không chịu nổi nữa, cậu sẽ rơi thẳng xuống đấy."
Tô An mím chặt môi, nghe theo chỉ dẫn của hệ thống, nhắm mắt lại, tiếp tục bám lấy ga trải giường và từ từ trượt xuống.
Ngay khi Tô An sắp chạm đất, nút buộc ga trải giường đột nhiên tuột ra khiến cậu ngã mạnh xuống đất, đầu gối và lòng bàn tay trầy xước, rướm máu.
Đôi mắt Tô An đỏ hoe, nước mắt lập tức trào ra như vỡ đê.
Cậu ngồi trên mặt đất lạnh lẽo, miệng ghé sát vào vết thương thổi nhẹ, lẩm bẩm nhỏ: "Không đau... không đau... hức... không đau..."
Hệ thống: "..."
Nó ngập ngừng một chút, rồi hỏi: "Ký chủ ổn chứ?"
Tô An lau đi nước mắt cẩn thận đứng lên, vết thương ở đầu gối đau nhói khiến sắc mặt cậu trắng bệch.
"Tôi... tôi không sao, tôi còn phải làm nhiệm vụ..."
Hệ thống: "..."
Sao nó lại có cảm giác tội lỗi thế này?
Lúc này, Lục Thời Diên đang nghe em gái nói chuyện, tiện tay lấy điện thoại kiểm tra xem Tô An đã tỉnh dậy chưa.
Hôm nay có quá nhiều việc nên cậu ta không thể về kịp.
Chắc là anh Tô đói lắm rồi.
Nghĩ vậy, cậu ta mở điện thoại xem camera giám sát, nhưng khi phát hiện giường trống trơn gương mặt cậu ta lập tức biến sắc.
Cậu ta nhanh chóng mở các camera khác, phát hiện không thấy bóng dáng Tô An ở đâu.
Lục Yến Trân thấy sắc mặt anh trai đột nhiên trầm xuống, định nói gì đó thì ngừng lại, tò mò hỏi: "Có chuyện gì vậy?"
Cô chưa bao giờ thấy anh trai mình có biểu cảm này.
Lục Thời Diên không trả lời, chỉ đứng bật dậy, giọng lạnh lùng: "Anh có việc phải xử lý, em tự về nhà nhé."
Nói xong, cậu ta bước nhanh ra cửa.
Lục Yến Trân nhìn theo bóng lưng vội vã của anh trai không do dự chạy theo.
Cô vừa đuổi theo vừa lớn tiếng gọi: "Anh, sao lại bắt em tự về? Đợi em với! Em vừa nói rồi mà, em cãi nhau với gia đình nên không có chỗ nào để đi cả. Anh có nghe không đấy?!"
Trong khi đó, Tô An loạng choạng bước đi tập tễnh ra khỏi biệt thự rồi đứng ngẩn ngơ bên lề đường.
"Đột nhiên nhớ ra, hình như mình không có tiền để gọi taxi..." Cậu lẩm bẩm tiếp: "Bây giờ mình chẳng có gì cả, thảm hơn cả bản gốc..."
Vừa nói xong, cậu lại thấy muốn khóc.
Tim Tô An chùng xuống, chẳng lẽ là khóa cửa bị hỏng rồi sao?
Hôm nay cậu vừa mới bị mất áo, giờ lại đến tay nắm cửa bị hỏng, chẳng lẽ xui xẻo đến thế này?
Tô An thử thêm vài lần nữa, cửa vẫn không mở ra.
“Phải... phải làm sao đây, mình không ra ngoài được!” Đuôi mắt Tô An đỏ lên, nước mắt lưng tròng suýt chút nữa bật khóc.
Cậu không kìm được mà nghĩ ngợi lung tung: "Hôm nay mình chưa hoàn thành nhiệm vụ, có khi nào sẽ chết không nhỉ?"
Nghĩ tới đây, đôi mắt Tô An càng phủ thêm lớp sương mù.
Hệ thống: "Ký chủ có thể tìm cách ra ngoài."
Giờ đầu óc Tô An rối bời, hoàn toàn chìm đắm trong thế giới của mình, dường như tự động phớt lờ lời hệ thống.
Tô An lần lượt kể tên hàng loạt món ăn ngon, đến khi đã nói được hơn hai mươi món, hệ thống không nhịn được nữa, tăng âm lượng ngắt lời cậu: "Ký chủ có thể dùng ga trải giường để rời khỏi đây."
Hệ thống rõ ràng không còn mong đợi Tô An có thể tự nghĩ ra cách thoát thân liền đưa ra gợi ý trực tiếp.
Lời của hệ thống như một gáo nước lạnh giúp Tô An tỉnh ngộ, miệng cậu đang há ra chợt ngưng lại, mắt sáng bừng lên.
"Sao mình lại không nghĩ ra sớm hơn chứ!" Cậu phấn khích reo lên.
Cậu khen ngợi: "Hệ thống, cậu thật thông minh!"
Cậu tìm vài tấm ga trải giường, buộc chặt chúng lại với nhau sau đó cố định một đầu lên lan can cửa sổ.
Tiếp theo, Tô An đứng trên tầng hai cúi đầu nhìn xuống dưới, không kìm được mà nuốt khan một cái.
"Cao... cao quá..."
Ngay lập tức, cậu bắt đầu có ý định bỏ cuộc.
"Hay là... mình đợi Lục Thời Diên về rồi tính..."
Khi hệ thống vừa định thuyết phục thì Tô An đã tự trấn an mình.
"Không được, không được, nếu cậu ta hôm nay không về thì làm sao bây giờ?"
Huống hồ, bụng cậu cũng không thể chờ lâu hơn được.
Nghĩ vậy, Tô An nắm chặt lấy ga trải giường, cẩn thận lần xuống từ cửa sổ.
Tuy nhiên, vừa trượt được một nửa, hai tay cậu đã bắt đầu run rẩy dữ dội, lòng bàn tay mềm mại bị cọ xát đến đau rát.
Chưa kể những tấm ga vốn đã buộc chặt lại cũng có dấu hiệu sắp bung ra, rung lắc không ổn định.
"Tôi... tôi không còn chút sức lực nào nữa..." Giọng cậu run rẩy nói.
Hệ thống vội vàng động viên cậu: "Ký chủ, cố gắng thêm chút nữa, nhắm mắt lại, cứ trượt xuống là được, nếu không một khi ga trải giường không chịu nổi nữa, cậu sẽ rơi thẳng xuống đấy."
Tô An mím chặt môi, nghe theo chỉ dẫn của hệ thống, nhắm mắt lại, tiếp tục bám lấy ga trải giường và từ từ trượt xuống.
Ngay khi Tô An sắp chạm đất, nút buộc ga trải giường đột nhiên tuột ra khiến cậu ngã mạnh xuống đất, đầu gối và lòng bàn tay trầy xước, rướm máu.
Đôi mắt Tô An đỏ hoe, nước mắt lập tức trào ra như vỡ đê.
Cậu ngồi trên mặt đất lạnh lẽo, miệng ghé sát vào vết thương thổi nhẹ, lẩm bẩm nhỏ: "Không đau... không đau... hức... không đau..."
Hệ thống: "..."
Nó ngập ngừng một chút, rồi hỏi: "Ký chủ ổn chứ?"
Tô An lau đi nước mắt cẩn thận đứng lên, vết thương ở đầu gối đau nhói khiến sắc mặt cậu trắng bệch.
"Tôi... tôi không sao, tôi còn phải làm nhiệm vụ..."
Hệ thống: "..."
Sao nó lại có cảm giác tội lỗi thế này?
Lúc này, Lục Thời Diên đang nghe em gái nói chuyện, tiện tay lấy điện thoại kiểm tra xem Tô An đã tỉnh dậy chưa.
Hôm nay có quá nhiều việc nên cậu ta không thể về kịp.
Chắc là anh Tô đói lắm rồi.
Nghĩ vậy, cậu ta mở điện thoại xem camera giám sát, nhưng khi phát hiện giường trống trơn gương mặt cậu ta lập tức biến sắc.
Cậu ta nhanh chóng mở các camera khác, phát hiện không thấy bóng dáng Tô An ở đâu.
Lục Yến Trân thấy sắc mặt anh trai đột nhiên trầm xuống, định nói gì đó thì ngừng lại, tò mò hỏi: "Có chuyện gì vậy?"
Cô chưa bao giờ thấy anh trai mình có biểu cảm này.
Lục Thời Diên không trả lời, chỉ đứng bật dậy, giọng lạnh lùng: "Anh có việc phải xử lý, em tự về nhà nhé."
Nói xong, cậu ta bước nhanh ra cửa.
Lục Yến Trân nhìn theo bóng lưng vội vã của anh trai không do dự chạy theo.
Cô vừa đuổi theo vừa lớn tiếng gọi: "Anh, sao lại bắt em tự về? Đợi em với! Em vừa nói rồi mà, em cãi nhau với gia đình nên không có chỗ nào để đi cả. Anh có nghe không đấy?!"
Trong khi đó, Tô An loạng choạng bước đi tập tễnh ra khỏi biệt thự rồi đứng ngẩn ngơ bên lề đường.
"Đột nhiên nhớ ra, hình như mình không có tiền để gọi taxi..." Cậu lẩm bẩm tiếp: "Bây giờ mình chẳng có gì cả, thảm hơn cả bản gốc..."
Vừa nói xong, cậu lại thấy muốn khóc.
6
0
2 tháng trước
1 tuần trước
BÌNH LUẬN TRUYỆN (0)
