0 chữ
Chương 16
Chương 16
Ngay khi Lục Thời Diên rời khỏi phòng tắm, Tô An lập tức khóa chặt cửa phòng.
Sau khi tắm xong, cậu mới nhận ra mình quên lấy quần áo.
"Lục Thời Diên, cậu vẫn ở ngoài đó chứ? Tôi quên mang quần áo rồi!"
Tô An hướng ra ngoài gọi lớn nhưng không nhận được bất kỳ phản hồi nào.
Chẳng lẽ Lục Thời Diên đã đi rồi?
Tô An do dự một chút, dùng khăn tắm quấn quanh eo để che lại rồi nhẹ nhàng đẩy cửa phòng tắm, nheo mắt nhìn trộm ra ngoài nhưng không thấy bóng dáng ai cả.
Chẳng lẽ Lục Thời Diên thực sự không có ở đây?
Đúng lúc Tô An định bước ra một bước thì giọng nói của Lục Thời Diên bất ngờ vang lên bên tai.
"Anh Tô, tôi vừa nhớ ra anh quên lấy quần áo nên ra ngoài tìm quanh một vòng, nhưng không thấy đồ và đồ lót của anh để đâu, đành phải mang cho anh một chiếc áo choàng tắm."
Tô An như bị giật mình, cơ thể run lên một cái, vội vàng rút chân lại, khép hờ cửa phòng tắm chỉ để lộ một bàn tay ra ngoài.
"Không sao, cậu đưa áo choàng cho tôi là được."
Cậu nghĩ ra ngoài rồi thì sẽ thay lại quần áo của mình cũng không muộn.
Lục Thời Diên đưa chiếc áo choàng tắm cho Tô An, ánh mắt sâu thẳm đầy ẩn ý.
"Anh Tô không ngại là được."
Tô An nhận lấy áo choàng, nhanh chóng thu tay lại lễ phép nói lời cảm ơn: "Cảm ơn cậu."
Lục Thời Diên khẽ cười, giọng điệu thờ ơ: "Anh Tô không cần cảm ơn tôi."
Cậu ta ngừng lại một chút, sau đó nói thêm: "À đúng rồi, anh Tô mau xuống nhanh nhé, tôi đã gọi món cho anh rồi, tôi sẽ xuống trước chờ anh."
Nghe thấy vậy Tô An lập tức vui vẻ đáp: "Được, tôi sẽ xuống ngay."
Trong lòng cậu không khỏi vui mừng reo lên, thật tốt quá! Không cần phải ăn uống kham khổ nữa!
Lục Thời Diên đứng ở cửa, khuôn mặt với nụ cười như có như không, mang theo chút nghịch ngợm tinh quái.
Cậu ta thu lại ánh mắt, bước chân rời khỏi chỗ đó.
Sau khi Tô An ra ngoài, cậu không chần chừ chạy ngay đến tủ quần áo để tìm đồ.
Quần áo mang theo vốn không nhiều, trừ bộ vừa thay ra chỉ còn lại duy nhất một bộ cuối cùng có thể mặc.
Tuy nhiên, khi lục tung cả tủ quần áo, thậm chí tìm kỹ từng góc trên giường, Tô An lại ngạc nhiên phát hiện quần áo và đồ lót của mình không cánh mà bay!
Tô An sững sờ, rõ ràng cậu nhớ mình đã treo quần áo và đồ lót trong tủ mà!
Đồ lót nhỏ thì không nói, sao ngay cả quần áo cũng không thấy đâu?
Đúng lúc Tô An đang bối rối thì cửa phòng mở ra.
Lục Thời Diên bước vào, nhìn Tô An đang ngây người tại chỗ.
"Anh Tô, có chuyện gì sao, sao vẫn chưa xuống?"
Nghe thấy tiếng Lục Thời Diên, Tô An vội quay lại nhìn cậu ta, giọng mang theo chút ấm ức: "Tôi không tìm thấy quần áo của mình nữa..."
Cậu cắn môi, thì thầm: "Có khi nào nhà bị trộm vào không..."
Hơn nữa lại là trộm biếи ŧɦái, không chỉ lấy quần áo mà còn cả đồ lót của cậu...
Vạt áo choàng khẽ tung lên theo động tác xoay người của Tô An, để lộ hai đoạn bắp chân trắng mịn.
Tô An hoàn toàn không để ý.
Lục Thời Diên từng bước tiến về phía cậu, ánh mắt dừng lại trên đôi chân nhỏ nhắn bỗng cảm thấy khô miệng.
May mắn thay, vạt áo choàng nhanh chóng trở về vị trí, chỉ để lộ mắt cá chân nhỏ xinh.
Nhưng chỉ cần nghĩ đến việc Tô An hiện tại không mặc đồ lót bên trong, lòng Lục Thời Diên lại càng rạo rực hơn.
Cậu ta hít sâu một hơi, cố gắng bình tĩnh lại.
Tuy nhiên, khi nhìn thấy gương mặt tinh tế và ánh mắt ngây thơ của Tô An, khát vọng trong lòng cậu ta càng trở nên mãnh liệt.
Cậu ta biết mình không thể tiếp tục như vậy, nếu không hôm nay Tô An sẽ sớm bị cậu ta ăn sạch sẽ.
Cậu ta không muốn làm Tô An sợ hãi.
"Nơi này an ninh cũng khá tốt, chắc không có trộm nào lẻn vào được đâu." Lục Thời Diên nói, quay đầu quan sát căn phòng một chút: "Có lẽ là anh để nhầm chỗ rồi, để tôi giúp anh tìm thử."
Nói rồi, cậu ta bắt đầu tìm kiếm khắp căn phòng.
Tô An cũng cùng cậu ta tìm nhưng trong lòng vẫn có chút sợ hãi, bèn ghé sát bên cạnh Lục Thời Diên nói khẽ: "Cậu chắc chắn là không có trộm chứ?"
Trong căn nhà này chỉ có hai người họ, nếu thực sự có trộm vào thì sẽ rất nguy hiểm.
Lục Thời Diên lòng chợt rung động: "Không chắc chắn lắm, nếu anh thực sự sợ thì cứ theo sát tôi, tôi sẽ bảo vệ anh."
Trong khi nói chuyện, hai người đã tìm khắp cả phòng nhưng vẫn không thấy quần áo của Tô An đâu.
"Thật kỳ lạ, tên trộm đó sao lại chỉ lấy quần áo của anh? Hơn nữa còn lấy cả đồ lót..." Lục Thời Diên lẩm bẩm nói.
Cậu ta cúi đầu nhìn Tô An, ánh mắt thoáng qua một tia tinh quái.
"Có phải vì anh nợ tình bên ngoài quá nhiều nên họ mới tìm đến trả thù anh không?"
Mặt Tô An lập tức đỏ bừng, xấu hổ cúi đầu, muốn giải thích rằng những chuyện đó đều là do nguyên chủ làm, không liên quan gì đến cậu!
Tuy nhiên, khi nhớ lại người đàn ông tối qua và người đàn ông xa lạ bên cạnh khi sáng dậy, lòng cậu lại dâng lên một cảm giác chột dạ.
Cậu... cậu dường như cũng đã làm ra chuyện đó...
Giọng của Tô An càng lúc càng nhỏ, nhỏ đến mức như chỉ mình cậu mới nghe thấy.
"Vậy... vậy phải làm sao đây..."
Sau khi tắm xong, cậu mới nhận ra mình quên lấy quần áo.
"Lục Thời Diên, cậu vẫn ở ngoài đó chứ? Tôi quên mang quần áo rồi!"
Tô An hướng ra ngoài gọi lớn nhưng không nhận được bất kỳ phản hồi nào.
Chẳng lẽ Lục Thời Diên đã đi rồi?
Tô An do dự một chút, dùng khăn tắm quấn quanh eo để che lại rồi nhẹ nhàng đẩy cửa phòng tắm, nheo mắt nhìn trộm ra ngoài nhưng không thấy bóng dáng ai cả.
Chẳng lẽ Lục Thời Diên thực sự không có ở đây?
Đúng lúc Tô An định bước ra một bước thì giọng nói của Lục Thời Diên bất ngờ vang lên bên tai.
"Anh Tô, tôi vừa nhớ ra anh quên lấy quần áo nên ra ngoài tìm quanh một vòng, nhưng không thấy đồ và đồ lót của anh để đâu, đành phải mang cho anh một chiếc áo choàng tắm."
"Không sao, cậu đưa áo choàng cho tôi là được."
Cậu nghĩ ra ngoài rồi thì sẽ thay lại quần áo của mình cũng không muộn.
Lục Thời Diên đưa chiếc áo choàng tắm cho Tô An, ánh mắt sâu thẳm đầy ẩn ý.
"Anh Tô không ngại là được."
Tô An nhận lấy áo choàng, nhanh chóng thu tay lại lễ phép nói lời cảm ơn: "Cảm ơn cậu."
Lục Thời Diên khẽ cười, giọng điệu thờ ơ: "Anh Tô không cần cảm ơn tôi."
Cậu ta ngừng lại một chút, sau đó nói thêm: "À đúng rồi, anh Tô mau xuống nhanh nhé, tôi đã gọi món cho anh rồi, tôi sẽ xuống trước chờ anh."
Nghe thấy vậy Tô An lập tức vui vẻ đáp: "Được, tôi sẽ xuống ngay."
Trong lòng cậu không khỏi vui mừng reo lên, thật tốt quá! Không cần phải ăn uống kham khổ nữa!
Cậu ta thu lại ánh mắt, bước chân rời khỏi chỗ đó.
Sau khi Tô An ra ngoài, cậu không chần chừ chạy ngay đến tủ quần áo để tìm đồ.
Quần áo mang theo vốn không nhiều, trừ bộ vừa thay ra chỉ còn lại duy nhất một bộ cuối cùng có thể mặc.
Tuy nhiên, khi lục tung cả tủ quần áo, thậm chí tìm kỹ từng góc trên giường, Tô An lại ngạc nhiên phát hiện quần áo và đồ lót của mình không cánh mà bay!
Tô An sững sờ, rõ ràng cậu nhớ mình đã treo quần áo và đồ lót trong tủ mà!
Đồ lót nhỏ thì không nói, sao ngay cả quần áo cũng không thấy đâu?
Đúng lúc Tô An đang bối rối thì cửa phòng mở ra.
Lục Thời Diên bước vào, nhìn Tô An đang ngây người tại chỗ.
"Anh Tô, có chuyện gì sao, sao vẫn chưa xuống?"
Cậu cắn môi, thì thầm: "Có khi nào nhà bị trộm vào không..."
Hơn nữa lại là trộm biếи ŧɦái, không chỉ lấy quần áo mà còn cả đồ lót của cậu...
Vạt áo choàng khẽ tung lên theo động tác xoay người của Tô An, để lộ hai đoạn bắp chân trắng mịn.
Tô An hoàn toàn không để ý.
Lục Thời Diên từng bước tiến về phía cậu, ánh mắt dừng lại trên đôi chân nhỏ nhắn bỗng cảm thấy khô miệng.
May mắn thay, vạt áo choàng nhanh chóng trở về vị trí, chỉ để lộ mắt cá chân nhỏ xinh.
Nhưng chỉ cần nghĩ đến việc Tô An hiện tại không mặc đồ lót bên trong, lòng Lục Thời Diên lại càng rạo rực hơn.
Cậu ta hít sâu một hơi, cố gắng bình tĩnh lại.
Tuy nhiên, khi nhìn thấy gương mặt tinh tế và ánh mắt ngây thơ của Tô An, khát vọng trong lòng cậu ta càng trở nên mãnh liệt.
Cậu ta biết mình không thể tiếp tục như vậy, nếu không hôm nay Tô An sẽ sớm bị cậu ta ăn sạch sẽ.
Cậu ta không muốn làm Tô An sợ hãi.
"Nơi này an ninh cũng khá tốt, chắc không có trộm nào lẻn vào được đâu." Lục Thời Diên nói, quay đầu quan sát căn phòng một chút: "Có lẽ là anh để nhầm chỗ rồi, để tôi giúp anh tìm thử."
Nói rồi, cậu ta bắt đầu tìm kiếm khắp căn phòng.
Tô An cũng cùng cậu ta tìm nhưng trong lòng vẫn có chút sợ hãi, bèn ghé sát bên cạnh Lục Thời Diên nói khẽ: "Cậu chắc chắn là không có trộm chứ?"
Trong căn nhà này chỉ có hai người họ, nếu thực sự có trộm vào thì sẽ rất nguy hiểm.
Lục Thời Diên lòng chợt rung động: "Không chắc chắn lắm, nếu anh thực sự sợ thì cứ theo sát tôi, tôi sẽ bảo vệ anh."
Trong khi nói chuyện, hai người đã tìm khắp cả phòng nhưng vẫn không thấy quần áo của Tô An đâu.
"Thật kỳ lạ, tên trộm đó sao lại chỉ lấy quần áo của anh? Hơn nữa còn lấy cả đồ lót..." Lục Thời Diên lẩm bẩm nói.
Cậu ta cúi đầu nhìn Tô An, ánh mắt thoáng qua một tia tinh quái.
"Có phải vì anh nợ tình bên ngoài quá nhiều nên họ mới tìm đến trả thù anh không?"
Mặt Tô An lập tức đỏ bừng, xấu hổ cúi đầu, muốn giải thích rằng những chuyện đó đều là do nguyên chủ làm, không liên quan gì đến cậu!
Tuy nhiên, khi nhớ lại người đàn ông tối qua và người đàn ông xa lạ bên cạnh khi sáng dậy, lòng cậu lại dâng lên một cảm giác chột dạ.
Cậu... cậu dường như cũng đã làm ra chuyện đó...
Giọng của Tô An càng lúc càng nhỏ, nhỏ đến mức như chỉ mình cậu mới nghe thấy.
"Vậy... vậy phải làm sao đây..."
5
0
2 tháng trước
19 giờ trước
BÌNH LUẬN TRUYỆN (0)
