TruyệnWiki

nơi chia sẽ truyện miễn phí

0 chữ

Chương 14
Chương 14

“Lục Thời Diên, cậu làm gì vậy? Mau thả tôi xuống!” Tô An vỗ vỗ vào vai cậu ta, cố tỏ ra cứng cỏi hơn một chút nhưng trong lòng thì đã loạn như chú thỏ nhỏ đang nhảy nhót.

Lục Thời Diên bật cười nhẹ: “Tôi làm gì à? Đương nhiên là đưa anh Tô về nhà rồi.”

Nghe thấy vậy, Tô An lập tức phản đối, lớn tiếng hét lên: “Tôi không muốn về với cậu! Thả tôi xuống!”

Bản năng mách bảo cậu tuyệt đối không được đi về cùng Lục Thời Diên, nếu không chắc chắn sẽ xảy ra chuyện gì đó rất đáng sợ.

Hai người đàn ông lại ở trong tư thế này quả thật quá gây chú ý, đặc biệt là khi một trong số họ trông như một cậu nhóc con đang bị người kia bế lên.

Ngay lập tức, ánh mắt tò mò của những người xung quanh đổ dồn về phía họ.

Nhận ra phản ứng của người qua đường, Lục Thời Diên quay đầu lại, nở một nụ cười nhẹ nhàng với họ và giải thích: “Xin lỗi nhé, em trai tôi nghịch ngợm quá, còn bỏ nhà đi, tôi tìm mãi mới thấy, vậy mà nó còn định chạy trốn nữa.”

Nói xong, cậu ta không để ý đến phản ứng của mọi người nữa, bước chân nhanh chóng hơn.

Nghe thấy câu nói ấy, Tô An thực sự không tin nổi vào tai mình. Từ bao giờ cậu đã trở thành em trai của Lục Thời Diên?

Cậu mím chặt môi, cảm thấy Lục Thời Diên thực sự quá xấu xa, nói dối mà mặt không hề đổi sắc.

Vì cứng rắn không có tác dụng, Tô An quyết định thay đổi chiến thuật, hạ giọng mềm mỏng, lắp bắp nói: "Cậu... cậu thả tôi xuống trước đi, tôi... tôi bây giờ chưa muốn về nhà..."

Trong lòng cậu đã tính toán kỹ rồi, chỉ cần Lục Thời Diên thả ra, cậu sẽ lập tức chạy biến đi.

Cậu là thỏ mà, chạy nhanh lắm, Lục Thời Diên chắc chắn không đuổi kịp đâu.

Nếu Lục Thời Diên biết suy nghĩ này của Tô An, chắc chắn sẽ cười nhạo cậu, cậu ta nhướng mày, khẽ cười lạnh: "Không muốn về với tôi, chẳng lẽ anh Tô muốn ngủ ngoài đường à?"

Nói xong, cậu ta còn bế cậu chắc hơn, giọng điệu thoải mái như đang nói chuyện phiếm: "Anh Tô chưa biết chứ gì? Sáng nay cả giới đều biết rồi, anh Tô không phải con của nhà họ Tô mà chỉ là con của một người giúp việc. Nhà họ Tô sáng nay cũng đã cắt đứt quan hệ với anh rồi."

Nghe đến đây, Tô An như bị sét đánh ngang tai, mắt mở to nhìn Lục Thời Diên, khuôn mặt lộ rõ vẻ không thể tin và bối rối.

Sao... mọi chuyện lại diễn ra nhanh hơn cả trong cốt truyện gốc?

Rõ ràng là hai ngày nữa cậu mới bị đuổi ra khỏi nhà họ Tô mà?

Nhưng Lục Thời Diên chẳng để ý đến sự kinh ngạc trên mặt Tô An, tiếp tục nói: "Anh không muốn về nhà tôi? Vậy anh định đi đâu? Đến ở nhờ mấy người bạn gọi là bạn bè ấy hả?"

Cậu ta càng nói càng quá đáng, thậm chí chẳng kiêng dè gì: "Cái cơ thể yếu ớt này, mỗi ngày ăn chơi như thế, chịu nổi không?"

Hàng mi của Tô An run rẩy, đôi môi nhợt nhạt, giọng đã mang theo tiếng nức nở: "Tôi... tôi ngủ ngoài đường cũng được... không... không cần về với cậu..."

Giọng cậu ngày càng nhỏ, gần như không còn nghe thấy.

Thế nhưng Lục Thời Diên lại như nghe được chuyện gì buồn cười lắm, nụ cười trên môi cậu ta càng rạng rỡ.

"Anh Tô à, tôi đâu cho anh quyền lựa chọn."

"Anh không còn lựa chọn nào khác ngoài việc về với tôi."

Nói xong, Lục Thời Diên mở cửa xe, đặt Tô An vào ghế phụ, cài dây an toàn cho cậu, sau đó mới quay lại ghế lái và lái xe rời đi.

Tô An ngồi trên ghế phụ, khẽ nói: "Cậu... cậu tại sao nhất định bắt tôi về nhà cậu..."

Giọng cậu càng ngày càng nhỏ, như sợ chọc giận người bên cạnh.

Không chỉ vậy, thái độ của Lục Thời Diên hôm nay đối với cậu khác hẳn bình thường. Chẳng lẽ là do phát hiện ra cậu không phải con ruột nhà họ Tô nên mới đối xử với cậu thế này?

Càng nghĩ Tô An càng buồn, nghĩ đến việc từ nay sẽ không còn được ăn những món ngon do Lục Thời Diên mang đến nữa, nước mắt cậu không kìm được mà tràn ngập trong khóe mắt.

Bây giờ Lục Thời Diên đã hung dữ thế này, sau này chẳng phải cậu sẽ phải ăn rau cỏ qua ngày hay sao?

Tô An nghĩ đến mà đôi vai khẽ run lên, hít hít mũi, đầu mũi vốn đã đỏ nay càng thêm rực rỡ, trông vô cùng đáng thương.

Lúc này, Lục Thời Diên dường như nhận ra sự khác thường của Tô An, quay đầu lại nhìn cậu, nhẹ giọng hỏi: "Anh Tô, sao lại khóc? Đừng lo, tôi đâu có ăn thịt anh."

Nói xong, như chợt nhớ ra điều gì, cậu ta đột nhiên thêm vào một câu đầy ngụ ý: "Nhưng anh Tô dễ khóc như vậy, sau này phải làm sao đây..."

Tô An hoàn toàn không hiểu câu cuối của Lục Thời Diên có ý gì, chỉ lặng lẽ đưa tay lau nước mắt mà không đáp lại cậu ta.

Lục Thời Diên đúng là đồ bất thường, thấy Tô An phớt lờ mình liền cảm thấy không hài lòng.

"Anh Tô, tôi đang nói chuyện với anh, chẳng lẽ anh không nghe thấy?" Giọng cậu ta nhẹ nhàng vô cùng, xen lẫn chút vui vẻ nhưng nghe lại khiến người ta cảm thấy sợ hãi.

Tô An thật sự sắp bị cái tính khí thất thường của Lục Thời Diên làm cho phát khóc thêm lần nữa.

Người bình thường đều như vậy sao?!

Cậu vô thức tránh ánh mắt của cậu ta, thân mình khẽ run, sau một thoáng lưỡng lự mới lí nhí đáp: "Tôi sợ cậu sau này sẽ không cho tôi ăn nữa..."

5

0

2 tháng trước

1 tuần trước

BÌNH LUẬN TRUYỆN (0)

ảnh đại diện

NỘI QUI BÌNH LUẬN
1 Không được chèn link trang khác vào.
2 Không văng tục trong bình luận.
3 Nội dung bình luận tối đa 255 ký tự.
4 Không chèn hình vào trong bình luận.
5 Sai qui định quá 5 lần sẽ bị khóa acc.