0 chữ
Chương 77
Quyển 2 - Chương 35
Có người thực lòng chúc mừng, cũng có kẻ đơn thuần là hiếu kỳ.
Dù sao, trong hoàng thành, một nam tử như Mộ Hàn Khanh – tuổi không còn trẻ mà vẫn chưa thành thân – là điều vô cùng hiếm thấy.
Quan trọng hơn, với thân phận chiến công hiển hách, diện mạo lại tuấn mỹ như hắn, muốn cưới một thê tử môn đăng hộ đối đâu phải chuyện khó.
Vậy nên, phần lớn người trong hoàng thành đều có tâm lý "xem kịch vui", muốn xem thử vị nam nhân hành xử khác người này cuối cùng sẽ thế nào.
Lúc trước, khi hắn bất ngờ thu nhận một đứa trẻ chạy nạn làm con nuôi, không ít kẻ trong bóng tối cười nhạo.
Đến khi nghe tin đứa trẻ đó ốm yếu, không thể đến hoàng thành, những lời chế giễu nhắm vào Trấn Quốc Công phủ cũng bắt đầu lan truyền.
Dĩ nhiên, bởi kiêng dè uy danh của Trấn Quốc Công phủ và gia thế của phu nhân đương nhiệm, không ai dám công khai bàn tán.
Mãi đến hai năm sau, khi Tô Mặc Mặc thi đỗ vào thư viện, danh tiếng "thần đồng" vang xa, những lời dị nghị mới dần lắng xuống.
Những người thân quen với Mộ gia đều thấy rõ những chuyện này, trong lòng không khỏi lo lắng.
Thế nên, khi hay tin Tô Mặc Mặc trở về và Trấn Quốc Công phủ tổ chức yến tiệc, ai nấy đều đến sớm, không chỉ để chúc mừng mà còn để giáng một cái tát vào mặt những kẻ từng cười nhạo.
Mà trong số đó, có một nhân vật đặc biệt – Trương gia gia chủ.
Năm xưa, hắn từng cầu hôn Trấn Quốc Công phu nhân nhưng thất bại, vì vậy luôn ôm hận với Mộ gia.
Khi Mộ Hàn Khanh nhận con nuôi, hắn chính là kẻ nói xấu ác ý nhất sau lưng.
Bây giờ, Tô Mặc Mặc vang danh trở về, hắn buộc phải đến chúc mừng.
Nghe những lời châm chọc xung quanh, sắc mặt Trương gia gia chủ vô cùng khó coi. Sau khi sai người mang lễ vật lên, hắn liền lạnh mặt, bước nhanh vào phủ.
Nhìn bóng lưng hắn rời đi trong vẻ chật vật, những người xung quanh liếc nhau rồi bật cười ha hả.
"Các ngươi thấy sắc mặt Trương gia chủ không? Thật buồn cười!"
"Ha ha ha! Tức chết hắn!"
"Nếu là ta, ta thà không đến! Cùng lắm bị người ta nói keo kiệt, còn hơn bị sỉ nhục thẳng mặt!"
"Hừ, ai bảo hắn ăn nói không kiêng nể, thích bịa đặt sau lưng người khác. Để người ta biết được, không mất mặt mới lạ!"
Ngay khi đám người đang bàn tán rôm rả, một cỗ xe ngựa chợt dừng lại trước cổng lớn.
Trên cửa xe có khắc ký hiệu – Cố gia.
Trong chớp mắt, những tiếng cười nói ngưng bặt.
Dù sao, trong hoàng thành, một nam tử như Mộ Hàn Khanh – tuổi không còn trẻ mà vẫn chưa thành thân – là điều vô cùng hiếm thấy.
Quan trọng hơn, với thân phận chiến công hiển hách, diện mạo lại tuấn mỹ như hắn, muốn cưới một thê tử môn đăng hộ đối đâu phải chuyện khó.
Vậy nên, phần lớn người trong hoàng thành đều có tâm lý "xem kịch vui", muốn xem thử vị nam nhân hành xử khác người này cuối cùng sẽ thế nào.
Lúc trước, khi hắn bất ngờ thu nhận một đứa trẻ chạy nạn làm con nuôi, không ít kẻ trong bóng tối cười nhạo.
Đến khi nghe tin đứa trẻ đó ốm yếu, không thể đến hoàng thành, những lời chế giễu nhắm vào Trấn Quốc Công phủ cũng bắt đầu lan truyền.
Dĩ nhiên, bởi kiêng dè uy danh của Trấn Quốc Công phủ và gia thế của phu nhân đương nhiệm, không ai dám công khai bàn tán.
Những người thân quen với Mộ gia đều thấy rõ những chuyện này, trong lòng không khỏi lo lắng.
Thế nên, khi hay tin Tô Mặc Mặc trở về và Trấn Quốc Công phủ tổ chức yến tiệc, ai nấy đều đến sớm, không chỉ để chúc mừng mà còn để giáng một cái tát vào mặt những kẻ từng cười nhạo.
Mà trong số đó, có một nhân vật đặc biệt – Trương gia gia chủ.
Năm xưa, hắn từng cầu hôn Trấn Quốc Công phu nhân nhưng thất bại, vì vậy luôn ôm hận với Mộ gia.
Khi Mộ Hàn Khanh nhận con nuôi, hắn chính là kẻ nói xấu ác ý nhất sau lưng.
Bây giờ, Tô Mặc Mặc vang danh trở về, hắn buộc phải đến chúc mừng.
Nghe những lời châm chọc xung quanh, sắc mặt Trương gia gia chủ vô cùng khó coi. Sau khi sai người mang lễ vật lên, hắn liền lạnh mặt, bước nhanh vào phủ.
"Các ngươi thấy sắc mặt Trương gia chủ không? Thật buồn cười!"
"Ha ha ha! Tức chết hắn!"
"Nếu là ta, ta thà không đến! Cùng lắm bị người ta nói keo kiệt, còn hơn bị sỉ nhục thẳng mặt!"
"Hừ, ai bảo hắn ăn nói không kiêng nể, thích bịa đặt sau lưng người khác. Để người ta biết được, không mất mặt mới lạ!"
Ngay khi đám người đang bàn tán rôm rả, một cỗ xe ngựa chợt dừng lại trước cổng lớn.
Trên cửa xe có khắc ký hiệu – Cố gia.
Trong chớp mắt, những tiếng cười nói ngưng bặt.
4
0
1 tháng trước
3 tuần trước
BÌNH LUẬN TRUYỆN (0)
