0 chữ
Chương 73
Quyển 2 - Chương 31
Một người mặc đen, một người mặc trắng, mà lại vô cùng hài hòa, cuốn hút ánh nhìn.
Tô Mặc Mặc khẽ gật đầu, tùy ý đáp: “Được thôi.”
Nhóm bạch y nhân còn chưa kịp tiêu hóa sự vô sỉ của thiếu chủ nhà mình thì đã nghe thấy câu trả lời ấy.
Trong chớp mắt, cảm giác hâm mộ, chua xót lẫn ghen tị cùng lúc trào dâng.
Thế nhưng, trước khi bọn họ kịp đánh bạo mà tự tiến cử bản thân, thiếu chủ rốt cuộc cũng chịu dời mắt đi, lạnh lùng liếc bọn họ một cái mang ý cảnh cáo.
“Hãy đến Lạc Thành trước, tìm Hoa Thần. Ta có việc, sẽ đến sau.”
Giọng điệu hắn thản nhiên, trịnh trọng mà nói.
Nhóm bạch y nhân: …
Đợi đến khi họ rời đi, Tô Mặc Mặc cũng chuẩn bị dẫn theo hộ vệ mới của mình lên đường tới hoàng thành.
Cố Thanh vốn rất tùy ý, tôn trọng quyết định của đồ đệ nên lúc này liền cười nói với Hách Liên Duyệt:
“Vất vả cho ngươi rồi, vậy ngươi lái xe đi trước nhé? Như thế sẽ tiện bảo vệ chúng ta hơn.”
Hách Liên Duyệt lạnh lùng liếc hắn một cái, nhưng khi thấy Tô Mặc Mặc cũng tán đồng, hắn liền lập tức bước đến phía trước xe ngựa, ngồi vào vị trí phu xe.
Hắn thật sự định đánh xe.
Một trong những bạch y nhân còn nán lại chậm nhất vô tình nhìn thấy cảnh này, kinh ngạc đến mức suýt đánh rơi thanh kiếm trong tay.
Sợ rằng thiếu chủ sẽ phát hiện mình vừa chứng kiến cảnh tượng ấy, y vội vã áp chế kinh hãi trong lòng, nhanh chóng chạy theo đồng đội.
Bên trong tửu lâu, sau khi mọi người rời đi, trên bàn Tô Mặc Mặc từng ngồi, thức ăn cũng đã bị dọn sạch sẽ. Cuối cùng, những người còn lại mới dần hoàn hồn sau cơn chấn động.
“Vừa rồi… rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?”
Có người không chắc chắn mà lên tiếng hỏi nhỏ.
“Hách Liên Duyệt đã hỏi nam tử ngồi bên cửa sổ có phải là Hoa Thần hay không. Sau khi người nọ phủ nhận… hắn liền chủ động trở thành hộ vệ của người đó?”
“Nếu người đó không phải Hoa Thần, vậy tại sao Hách Liên Duyệt lại chịu hạ mình đến mức như vậy?”
“Nhìn bề ngoài, người nọ giống một thư sinh, không có vẻ là nhân sĩ giang hồ. Nhưng mà… Hách Liên Duyệt thế mà lại cam tâm làm hộ vệ của hắn sao? Đây thực sự là Hách Liên Duyệt mà ta biết ư?”
Ai nấy đều cảm thấy khó hiểu.
Thế nhưng, trong một góc khuất, có một người lại mang nét mặt khác thường.
Khi Tô Mặc Mặc bước vào tửu lâu, đa số mọi người đều bận rộn với việc riêng, chẳng ai chú ý đến hai thiếu niên kia.
Tô Mặc Mặc khẽ gật đầu, tùy ý đáp: “Được thôi.”
Nhóm bạch y nhân còn chưa kịp tiêu hóa sự vô sỉ của thiếu chủ nhà mình thì đã nghe thấy câu trả lời ấy.
Trong chớp mắt, cảm giác hâm mộ, chua xót lẫn ghen tị cùng lúc trào dâng.
Thế nhưng, trước khi bọn họ kịp đánh bạo mà tự tiến cử bản thân, thiếu chủ rốt cuộc cũng chịu dời mắt đi, lạnh lùng liếc bọn họ một cái mang ý cảnh cáo.
“Hãy đến Lạc Thành trước, tìm Hoa Thần. Ta có việc, sẽ đến sau.”
Giọng điệu hắn thản nhiên, trịnh trọng mà nói.
Nhóm bạch y nhân: …
Đợi đến khi họ rời đi, Tô Mặc Mặc cũng chuẩn bị dẫn theo hộ vệ mới của mình lên đường tới hoàng thành.
Cố Thanh vốn rất tùy ý, tôn trọng quyết định của đồ đệ nên lúc này liền cười nói với Hách Liên Duyệt:
Hách Liên Duyệt lạnh lùng liếc hắn một cái, nhưng khi thấy Tô Mặc Mặc cũng tán đồng, hắn liền lập tức bước đến phía trước xe ngựa, ngồi vào vị trí phu xe.
Hắn thật sự định đánh xe.
Một trong những bạch y nhân còn nán lại chậm nhất vô tình nhìn thấy cảnh này, kinh ngạc đến mức suýt đánh rơi thanh kiếm trong tay.
Sợ rằng thiếu chủ sẽ phát hiện mình vừa chứng kiến cảnh tượng ấy, y vội vã áp chế kinh hãi trong lòng, nhanh chóng chạy theo đồng đội.
Bên trong tửu lâu, sau khi mọi người rời đi, trên bàn Tô Mặc Mặc từng ngồi, thức ăn cũng đã bị dọn sạch sẽ. Cuối cùng, những người còn lại mới dần hoàn hồn sau cơn chấn động.
“Vừa rồi… rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?”
“Hách Liên Duyệt đã hỏi nam tử ngồi bên cửa sổ có phải là Hoa Thần hay không. Sau khi người nọ phủ nhận… hắn liền chủ động trở thành hộ vệ của người đó?”
“Nếu người đó không phải Hoa Thần, vậy tại sao Hách Liên Duyệt lại chịu hạ mình đến mức như vậy?”
“Nhìn bề ngoài, người nọ giống một thư sinh, không có vẻ là nhân sĩ giang hồ. Nhưng mà… Hách Liên Duyệt thế mà lại cam tâm làm hộ vệ của hắn sao? Đây thực sự là Hách Liên Duyệt mà ta biết ư?”
Ai nấy đều cảm thấy khó hiểu.
Thế nhưng, trong một góc khuất, có một người lại mang nét mặt khác thường.
Khi Tô Mặc Mặc bước vào tửu lâu, đa số mọi người đều bận rộn với việc riêng, chẳng ai chú ý đến hai thiếu niên kia.
2
0
1 tháng trước
2 tuần trước
BÌNH LUẬN TRUYỆN (0)
