0 chữ
Chương 9
Chương 9: Học tập khiến tôi vui vẻ (9)
[Đẹp như tiên giáng trần, cao quý thanh lịch, dịu dàng lương thiện, thấu hiểu lòng người, tài sắc vẹn toàn, rộng lượng thấu đáo, lấy đức báo oán, nhiệt tình làm từ thiện…] Hệ thống không biết bị điên cái gì mà cứ như một công cụ nịnh hót không cảm xúc.
Ngọc Sanh không thể nghe tiếp được nữa: “Xạo quá cha nội, trên đời làm gì có người như thế chứ.”
Hệ thống: […]
“Cậu nói thật đó hả?” Ngọc Sanh phản ứng lại, sau khi ngây người rất lâu, đột nhiên bật cười: “Xem ra tôi cũng không phải là một nữ sinh bình thường nhỉ.”
Ngọc Sanh trèo tường trở về ký túc xá, phát hiện cửa phòng khép hờ, điều chỉnh góc độ một chút, dễ dàng nhìn thấy một thùng nước đặt trên cánh cửa.
Chậc, đúng là trò trẻ con. Ngọc Sanh suy nghĩ một lát, quay đầu đi tìm quản lý ký túc xá. Cô mặt không đổi sắc nói Mai Lương Hân và những người khác đã đuổi mình ra ngoài, không cho mình vào phòng.
Quản lý dù có là một cao thủ giả điếc giả ngơ, nhưng cũng không thể để mặc Ngọc Sanh. Thế là không tình nguyện đi cùng Ngọc Sanh lên lầu.
Đến cửa, Ngọc Sanh vẻ mặt nhút nhát kéo vạt áo của quản lý trốn ra sau lưng: “Cô vào cùng em được không ạ, em sợ các bạn ấy sẽ đánh em…”
Hệ thống: […] Suýt quên mất, cô nàng này diễn xuất phải nói là bậc thầy.
Quản lý thấy cô bé sợ hãi đến tái xanh mặt, toàn thân run rẩy, nghĩ bụng cũng nên khuyên nhủ Mai Lương Hân và những người khác vài câu – bảo họ đừng làm quá, kẻo lại gây ra chuyện gì, liên lụy đến mình.
Cô ta đâu ngờ Ngọc Sanh tìm mình đến là để “lĩnh” thay. Không hề phòng bị đưa tay đẩy cửa, lập tức bị thùng nước bẩn đổ ụp xuống đầu.
Ngọc Sanh đã sớm chuẩn bị, né nhanh nên một giọt nước cũng không dính vào người, đồng thời dồn khí xuống đan điền, dùng giọng lớn nhất của mình, phát ra một tiếng hét đủ để chấn động cả tòa nhà.
Thế là tối hôm đó, trước mặt gần như toàn bộ người trong ký túc xá, ba người Mai Lương Hân bị quản lý mắng cho một trận té tát và bị phạt viết kiểm điểm.
Ngọc Sanh lặng lẽ rút lui, giấu kín công lao.
Ngày hôm sau, Ngọc Sanh đến lớp vừa đúng lúc. Ngay khoảnh khắc cô bước vào, căn phòng vốn ồn ào bỗng chốc im lặng.
Về điều này, Ngọc Sanh rất hài lòng. Thông thường người có thể tạo ra hiệu ứng này thường là giáo viên chủ nhiệm. Cô, một học sinh bình thường, lại có được sự đối xử như vậy, quả là vinh hạnh vô cùng.
[Họ đang cô lập cô đấy.] Hệ thống tốt bụng nhắc nhở.
Ngọc Sanh nói với giọng điệu như một người mẹ hiền: “Pháo hôi à, cậu phải biết chuyện cô lập này ấy à, người bị cô lập phải cảm thấy khó chịu thì mới gọi là cô lập. Cậu nghĩ tôi có để tâm không?”
Hệ thống im lặng một chút, thấy ký chủ nói cũng có lý. Ký chủ trông rất thích bị cô độc, việc cô lập này đối với cô ấy có khi lại là điều mong muốn cũng nên.
Ngọc Sanh đi thẳng đến chỗ ngồi của mình, không hề liếc ngang liếc dọc, lấy ra một cuốn sách và bắt đầu đọc. Mọi người xì xào bàn tán một lúc, thỉnh thoảng có ánh mắt liếc nhìn cô, mãi một lúc sau mới bắt đầu đọc bài buổi sáng trở lại.
Và người bạn cùng bàn nhỏ của Ngọc Sanh, để thể hiện quyết tâm không muốn kết bè với Ngọc Sanh, đã cố ý dịch sang một bên để cách xa cô. Đúng là một cô bé đáng yêu ngây thơ, Ngọc Sanh lại vui vì được ngồi rộng rãi hơn.
“Pháo hôi, cậu có biết Mai Lương Hân nói gì về tôi không?”
[Nói cô mách lẻo còn ăn trộm, sau đó còn đe dọa ai dám nói chuyện với cô là đang đối đầu với cô ta.]
Ngọc Sanh thờ ơ ừ một tiếng. Vừa tung tin đồn, vừa đe dọa, xem ra Mai Lương Hân này cũng không quá ngu ngốc.
Ngọc Sanh không thể nghe tiếp được nữa: “Xạo quá cha nội, trên đời làm gì có người như thế chứ.”
Hệ thống: […]
“Cậu nói thật đó hả?” Ngọc Sanh phản ứng lại, sau khi ngây người rất lâu, đột nhiên bật cười: “Xem ra tôi cũng không phải là một nữ sinh bình thường nhỉ.”
Ngọc Sanh trèo tường trở về ký túc xá, phát hiện cửa phòng khép hờ, điều chỉnh góc độ một chút, dễ dàng nhìn thấy một thùng nước đặt trên cánh cửa.
Chậc, đúng là trò trẻ con. Ngọc Sanh suy nghĩ một lát, quay đầu đi tìm quản lý ký túc xá. Cô mặt không đổi sắc nói Mai Lương Hân và những người khác đã đuổi mình ra ngoài, không cho mình vào phòng.
Đến cửa, Ngọc Sanh vẻ mặt nhút nhát kéo vạt áo của quản lý trốn ra sau lưng: “Cô vào cùng em được không ạ, em sợ các bạn ấy sẽ đánh em…”
Hệ thống: […] Suýt quên mất, cô nàng này diễn xuất phải nói là bậc thầy.
Quản lý thấy cô bé sợ hãi đến tái xanh mặt, toàn thân run rẩy, nghĩ bụng cũng nên khuyên nhủ Mai Lương Hân và những người khác vài câu – bảo họ đừng làm quá, kẻo lại gây ra chuyện gì, liên lụy đến mình.
Cô ta đâu ngờ Ngọc Sanh tìm mình đến là để “lĩnh” thay. Không hề phòng bị đưa tay đẩy cửa, lập tức bị thùng nước bẩn đổ ụp xuống đầu.
Ngọc Sanh đã sớm chuẩn bị, né nhanh nên một giọt nước cũng không dính vào người, đồng thời dồn khí xuống đan điền, dùng giọng lớn nhất của mình, phát ra một tiếng hét đủ để chấn động cả tòa nhà.
Ngọc Sanh lặng lẽ rút lui, giấu kín công lao.
Ngày hôm sau, Ngọc Sanh đến lớp vừa đúng lúc. Ngay khoảnh khắc cô bước vào, căn phòng vốn ồn ào bỗng chốc im lặng.
Về điều này, Ngọc Sanh rất hài lòng. Thông thường người có thể tạo ra hiệu ứng này thường là giáo viên chủ nhiệm. Cô, một học sinh bình thường, lại có được sự đối xử như vậy, quả là vinh hạnh vô cùng.
[Họ đang cô lập cô đấy.] Hệ thống tốt bụng nhắc nhở.
Ngọc Sanh nói với giọng điệu như một người mẹ hiền: “Pháo hôi à, cậu phải biết chuyện cô lập này ấy à, người bị cô lập phải cảm thấy khó chịu thì mới gọi là cô lập. Cậu nghĩ tôi có để tâm không?”
Ngọc Sanh đi thẳng đến chỗ ngồi của mình, không hề liếc ngang liếc dọc, lấy ra một cuốn sách và bắt đầu đọc. Mọi người xì xào bàn tán một lúc, thỉnh thoảng có ánh mắt liếc nhìn cô, mãi một lúc sau mới bắt đầu đọc bài buổi sáng trở lại.
Và người bạn cùng bàn nhỏ của Ngọc Sanh, để thể hiện quyết tâm không muốn kết bè với Ngọc Sanh, đã cố ý dịch sang một bên để cách xa cô. Đúng là một cô bé đáng yêu ngây thơ, Ngọc Sanh lại vui vì được ngồi rộng rãi hơn.
“Pháo hôi, cậu có biết Mai Lương Hân nói gì về tôi không?”
[Nói cô mách lẻo còn ăn trộm, sau đó còn đe dọa ai dám nói chuyện với cô là đang đối đầu với cô ta.]
Ngọc Sanh thờ ơ ừ một tiếng. Vừa tung tin đồn, vừa đe dọa, xem ra Mai Lương Hân này cũng không quá ngu ngốc.
8
0
2 tháng trước
1 tuần trước
BÌNH LUẬN TRUYỆN (0)
