TruyệnWiki

nơi chia sẽ truyện miễn phí

0 chữ

Chương 76
Chương 87: Hãy gọi ta là Nữ vương đại nhân (10)

Xem ra vẫn là học chưa đủ nhiều, xem ra thế giới này cũng không thể nằm không cũng thắng được, quỷ mới biết sau này còn gặp phải thế giới nào nữa.

Thở dài một hơi, Ngọc Sanh quay lại tiếp tục ngủ, nếu có gì đó chỉ đứng sau việc ngủ nướng thì đó chính là ngủ vùi!

Ngọc Sanh gặm quả, đi qua đi lại trước mặt đám thị vệ mệt mỏi thở hồng hộc như chó.

Vừa gặm vừa lắc đầu lia lịa, ánh mắt khinh thường như muốn tràn ra ngoài.

"Các ngươi thành thật nói cho ta biết, các ngươi trở thành đại nội thị vệ có phải là đi cửa sau không?"

Kỹ năng đâm thẳng vào tim nhà ai mạnh nhất, ký chủ nhà ta vô đối!

Hồng Đô mặt mày méo xệch: "Nếu chúng thần đi cửa sau, còn bị đẩy ra chịu chết sao?"

"Vậy thì ta yên tâm rồi." Ngọc Sanh gật đầu: "Cái trình độ của các ngươi mà cũng làm thị vệ được, thực lực của hoàng tộc quả nhiên không tầm thường."

Cái kiểu đâm thẳng vào tim này sao lại còn có cả chiêu hồi mã thương vậy chứ?

"Các ngươi cũng không cần quá tự ti, ít nhất các ngươi may mắn, đại nạn không chết ắt có phúc về sau."

Vừa nói, cô tiện tay ném quả đã ăn xong, nện thẳng vào một tảng đá cách đó không xa.

Cô vỗ vai Hồng Đô, thực ra là nhân tiện lau sạch tay vào người hắn.

"Các ngươi đã theo ta, ta dám đảm bảo sẽ khiến các ngươi đều trở thành người có ích cho xã… khụ, cho đất nước."

Nếu nói ngày hôm qua trận chiến quá hỗn loạn khiến họ còn chưa hiểu rõ, thì buổi sáng chiếc trâm cài phượng hoàng và tảng đá này đã hoàn toàn làm mới nhận thức của họ về võ công của Ngọc Sanh.

"Chúng thần… chúng thần cũng có thể trở nên lợi hại như vậy sao?" Một người phấn khích đến mức giọng nói cũng biến đổi.

Ngọc Sanh tưới một gáo nước lạnh xuống đầu họ: "Điều đó là không thể! Ngươi đúng là dám nghĩ đấy."

Thấy đám người này nhanh chóng xìu xuống, Ngọc Sanh cạn lời, một đám gà rù sao lại có khả năng chịu đòn kém đến vậy chứ?

Cái hố mình tự đào thì phải tự mình lấp thôi.

"Ít nhất đối phó với đám thích khách hôm qua, các ngươi một chọi ba không thành vấn đề."

Đám người đang ỉu xìu lập tức hồi máu đầy đủ, vui vẻ như một lũ trẻ con nặng hai trăm cân.

"Thôi được rồi, chỉnh đốn tại chỗ một lát, tí nữa chuẩn bị xuất phát."

Ngọc Sanh nhanh nhẹn rời đi, ở với bọn họ lâu quá, cô sợ chỉ số IQ của mình bị kéo xuống thấp.

Leo lên xe ngựa ngồi xuống, cô lại mò ra một quả trái cây gặm, rồi phát hiện Mộ Nương cứ nhìn mình chằm chằm.

"Ngươi cũng muốn ăn à? May quá, còn một quả này." Ngọc Sanh đưa tới, nhưng Mộ Nương lại không nhận.

Ngọc Sanh kỳ lạ: "Không phải muốn ăn trái cây, ngươi nhìn ta chằm chằm làm gì?"

Mộ Nương chớp chớp mắt: "Chỉ là cảm thấy tiểu thư, người dường như khác xưa rất nhiều."

Không lẽ nào, ký chủ sắp lật kèo rồi sao? Hệ thống lập tức căng thẳng.

"Đúng vậy, Liễu Ngọc Sanh của ngày xưa đã chết rồi, ta bây giờ là Nữu Hỗ Lộc Ngọc Sanh."

Mộ Nương: "?"

Ngọc Sanh nghiêm túc hỏi cô ấy: "Đi qua ranh giới sinh tử một lần, tự hỏi bản thân ngươi, ngươi còn như trước đây không?"

Mộ Nương ngẩn ra, rồi chầm chậm lắc đầu.

Cô ấy đương nhiên cũng đã khác rồi, nghe những lời Ngọc Sanh phân tích cho Hồng Đô tối qua, tối qua cô ấy mất ngủ rồi lại gặp ác mộng.

Hoàng đế muốn ra tay với Thành Giang Đô, tin tức đáng sợ này như một lưỡi kiếm sắc bén treo trên đầu cô ấy, khiến trái tim cô ấybluôn trong trạng thái lo âu.

Cô ấy chưa bao giờ mơ hồ và bất lực đến thế, vì vậy cô ấy đặc biệt quan tâm đến Ngọc Sanh. Không phải như hệ thống nghĩ, cô ấy không nghi ngờ Ngọc Sanh không phải nguyên chủ, mà là muốn tìm kiếm một chút cảm giác an toàn từ Ngọc Sanh.

"Tình hình như vậy, chúng ta không thay đổi thì sẽ không sống nổi. Ngươi cũng phải nhanh chóng trưởng thành lên."

"Ta sẽ làm được, tiếp theo chúng ta phải làm gì?" Mộ Nương vội vàng cam đoan, sợ mình sẽ cản trở tiểu thư.

Ngọc Sanh nhẹ nhàng khéo léo dỗ ngọt nữ chính, người có khả năng phát hiện ra cô thay đổi nhất, khiến cô ấy thuận theo răm rắp.

Hệ thống im lặng bay ra một chữ "Phục" thật to giữa không trung.

"Đương nhiên là phải cho phụ vương và vương huynh biết chuyện đã xảy ra ở đây, nhưng trên đường không nhất định bình yên, phải lén lút quay về."

"Được, chúng ta khi nào xuất phát?"

Ngọc Sanh xua tay: "Không, không phải chúng ta, mà là ngươi. Ngươi một mình quay về."

Mộ Nương sững sờ.

2

0

2 tháng trước

2 tháng trước

BÌNH LUẬN TRUYỆN (0)

ảnh đại diện

NỘI QUI BÌNH LUẬN
1 Không được chèn link trang khác vào.
2 Không văng tục trong bình luận.
3 Nội dung bình luận tối đa 255 ký tự.
4 Không chèn hình vào trong bình luận.
5 Sai qui định quá 5 lần sẽ bị khóa acc.