0 chữ
Chương 74
Chương 74: Học tập khiến tôi vui vẻ (74)
Ối giời ơi! Cô chỉ định tiện tay gửi chút "ấm áp", không ngờ lại gây ra chuyện lớn đến vậy.
Vậy là Lê Mạn và Từ Khải Thừa chắc chắn sẽ bị trói buộc với nhau rồi.
Trước đó cô đã mách một vố với thầy giáo chủ nhiệm, với những chuyện Lê Mạn đã làm ở trường, chắc chắn cô ta sẽ không còn chỗ dung thân ở đó nữa.
Với tính cách của Lê Mạn, làm sao có thể không bám riết lấy Từ Khải Thừa, cái đùi lớn duy nhất mà cô ta có thể níu giữ lúc này chứ?
Không ngờ có ngày cô lại cố gắng thuận theo cốt truyện, tự cảm động về bản thân.
Ngọc Sanh hài lòng cất điện thoại, liếc nhìn Bộ Triết và Bành San đang nói chuyện trong phòng khách.
Bành San sau khi tỉnh lại ở bệnh viện, còn chưa kịp về nhà đã vội vàng chạy đến tìm Bộ Triết.
Thấy bà ấy cũng khá quan tâm đến Bộ Triết, hơn nữa cả hai đều mang trong mình tấm lòng của một người mẹ già, Ngọc Sanh đã làm thêm một phần ăn sáng, rồi bưng phần của mình về phòng, nhường lại phòng khách cho Bành San và Bộ Triết.
Nửa tiếng sau, Bộ Triết đột nhiên bỏ Bành San lại để vào tìm cô.
"Sao thế? Cuộc trò chuyện không vui à?"
Bộ Triết lắc đầu, có chút khó xử: "Bà ấy muốn tôi về cùng."
"Vậy cậu có muốn về không?"
"Tôi không biết… Tôi không muốn rời xa cậu."
"Cậu về rồi cũng có thể qua đây bất cứ lúc nào mà."
Mắt Bộ Triết sáng lên: "Thật sao?"
Ngọc Sanh gật đầu, không hiểu có gì đáng vui đến vậy.
…
Bành San là người có tính cách cương quyết, ngay trong ngày hôm đó đã đưa Bộ Triết đến sở cảnh sát để làm thủ tục ly hôn với Từ Diệp Vĩ, người vẫn còn đang bị thẩm vấn.
Từ Diệp Vĩ để có được giấy thông cảm của Bành San, mong được giảm án, đành phải ngậm bồ hòn làm ngọt chấp nhận nhiều điều kiện mà Bành San đưa ra.
Bành San không đòi hỏi công ty Từ thị, vì bà đã hạ quyết tâm làm sụp đổ nhà họ Từ.
Sau khi bán hết toàn bộ cổ phiếu trong tay, nhà họ Bành đã rút vốn khỏi nhà họ Từ.
Tất nhiên, nhà họ Lê cũng rút lại toàn bộ số tiền đã đầu tư dưới danh nghĩa của Lê Nguyên Minh.
Cùng hội cùng thuyền "đánh chó chết" nhà họ Từ còn có ba gia đình nạn nhân khác bị tráo con.
Mặc dù người ra tay là kẻ nằm chung chăn, nhưng điều đó không ngăn cản họ trút giận lên Từ Diệp Vĩ, kẻ đã bày mưu tính kế.
Từ Khải Thừa, một công tử bột chưa từng trải sự đời, làm sao có thể gánh vác được Từ thị đang chao đảo trong bão táp.
Huống hồ còn có Bộ Triết, người gánh vác kỳ vọng của Ngọc Sanh, luôn rình rập để dồn Từ Khải Thừa vào đường cùng.
Từ thị nhanh chóng thoi thóp.
Nhưng hai năm trôi qua, Ngọc Sanh phát hiện Từ thị vẫn cứ thoi thóp.
Ngọc Sanh kinh ngạc, sao mà dai dẳng thế không biết? Chó còn không dai bằng cậu ta!
Hai năm nay, ngoài việc học thì Ngọc Sanh cả người càng thêm "cá muối", nằm ườn ra ghế sofa kiểu Cát Ưu, lười biếng bảo hệ thống đi kiểm tra.
Hệ thống hai năm nay cũng bị lây tính xấu, chủ yếu là chẳng có việc gì chính đáng để làm.
Cả ngày chỉ cắn hạt dưa xem phim.
Đột nhiên nhận nhiệm vụ, khi bắt tay vào làm lại cảm thấy có chút lạ lẫm.
Đến mức khi tra ra là Bộ Triết đã động tay động chân, nó suýt chút nữa đã nghi ngờ mình bị lỗi rồi.
Ngọc Sanh nghe xong lại thấy chuyện đó nằm trong dự liệu, thằng nhóc Bộ Triết này đúng là kiểu "trắng trẻo bên ngoài, đen đủi bên trong".
Bộ Triết làm vậy chắc chắn không phải vì lòng tốt, có lẽ là muốn treo Từ Khải Thừa lơ lửng, để nhìn cậu ta mãi mãi vùng vẫy cầu sinh.
Tối đó, khi ăn cơm với Bộ Triết, Ngọc Sanh nhẹ nhàng nhắc nhở cậu ta một câu: "Cẩn thận chơi quá đà đấy."
"Làm sao mà quá đà được? Khả năng của tôi cậu còn không biết sao?" Bộ Triết ngớ người một lúc rồi bật cười.
Nếu mà đến mức này cũng có thể "quá đà", thì cậu ta thật sự có lỗi với những ám ảnh tâm lý mà Ngọc Sanh đã ép cậu ta học hành bao nhiêu năm nay.
Vậy là Lê Mạn và Từ Khải Thừa chắc chắn sẽ bị trói buộc với nhau rồi.
Trước đó cô đã mách một vố với thầy giáo chủ nhiệm, với những chuyện Lê Mạn đã làm ở trường, chắc chắn cô ta sẽ không còn chỗ dung thân ở đó nữa.
Với tính cách của Lê Mạn, làm sao có thể không bám riết lấy Từ Khải Thừa, cái đùi lớn duy nhất mà cô ta có thể níu giữ lúc này chứ?
Không ngờ có ngày cô lại cố gắng thuận theo cốt truyện, tự cảm động về bản thân.
Ngọc Sanh hài lòng cất điện thoại, liếc nhìn Bộ Triết và Bành San đang nói chuyện trong phòng khách.
Bành San sau khi tỉnh lại ở bệnh viện, còn chưa kịp về nhà đã vội vàng chạy đến tìm Bộ Triết.
Thấy bà ấy cũng khá quan tâm đến Bộ Triết, hơn nữa cả hai đều mang trong mình tấm lòng của một người mẹ già, Ngọc Sanh đã làm thêm một phần ăn sáng, rồi bưng phần của mình về phòng, nhường lại phòng khách cho Bành San và Bộ Triết.
"Sao thế? Cuộc trò chuyện không vui à?"
Bộ Triết lắc đầu, có chút khó xử: "Bà ấy muốn tôi về cùng."
"Vậy cậu có muốn về không?"
"Tôi không biết… Tôi không muốn rời xa cậu."
"Cậu về rồi cũng có thể qua đây bất cứ lúc nào mà."
Mắt Bộ Triết sáng lên: "Thật sao?"
Ngọc Sanh gật đầu, không hiểu có gì đáng vui đến vậy.
…
Bành San là người có tính cách cương quyết, ngay trong ngày hôm đó đã đưa Bộ Triết đến sở cảnh sát để làm thủ tục ly hôn với Từ Diệp Vĩ, người vẫn còn đang bị thẩm vấn.
Từ Diệp Vĩ để có được giấy thông cảm của Bành San, mong được giảm án, đành phải ngậm bồ hòn làm ngọt chấp nhận nhiều điều kiện mà Bành San đưa ra.
Bành San không đòi hỏi công ty Từ thị, vì bà đã hạ quyết tâm làm sụp đổ nhà họ Từ.
Tất nhiên, nhà họ Lê cũng rút lại toàn bộ số tiền đã đầu tư dưới danh nghĩa của Lê Nguyên Minh.
Cùng hội cùng thuyền "đánh chó chết" nhà họ Từ còn có ba gia đình nạn nhân khác bị tráo con.
Mặc dù người ra tay là kẻ nằm chung chăn, nhưng điều đó không ngăn cản họ trút giận lên Từ Diệp Vĩ, kẻ đã bày mưu tính kế.
Từ Khải Thừa, một công tử bột chưa từng trải sự đời, làm sao có thể gánh vác được Từ thị đang chao đảo trong bão táp.
Huống hồ còn có Bộ Triết, người gánh vác kỳ vọng của Ngọc Sanh, luôn rình rập để dồn Từ Khải Thừa vào đường cùng.
Từ thị nhanh chóng thoi thóp.
Nhưng hai năm trôi qua, Ngọc Sanh phát hiện Từ thị vẫn cứ thoi thóp.
Ngọc Sanh kinh ngạc, sao mà dai dẳng thế không biết? Chó còn không dai bằng cậu ta!
Hệ thống hai năm nay cũng bị lây tính xấu, chủ yếu là chẳng có việc gì chính đáng để làm.
Cả ngày chỉ cắn hạt dưa xem phim.
Đột nhiên nhận nhiệm vụ, khi bắt tay vào làm lại cảm thấy có chút lạ lẫm.
Đến mức khi tra ra là Bộ Triết đã động tay động chân, nó suýt chút nữa đã nghi ngờ mình bị lỗi rồi.
Ngọc Sanh nghe xong lại thấy chuyện đó nằm trong dự liệu, thằng nhóc Bộ Triết này đúng là kiểu "trắng trẻo bên ngoài, đen đủi bên trong".
Bộ Triết làm vậy chắc chắn không phải vì lòng tốt, có lẽ là muốn treo Từ Khải Thừa lơ lửng, để nhìn cậu ta mãi mãi vùng vẫy cầu sinh.
Tối đó, khi ăn cơm với Bộ Triết, Ngọc Sanh nhẹ nhàng nhắc nhở cậu ta một câu: "Cẩn thận chơi quá đà đấy."
"Làm sao mà quá đà được? Khả năng của tôi cậu còn không biết sao?" Bộ Triết ngớ người một lúc rồi bật cười.
Nếu mà đến mức này cũng có thể "quá đà", thì cậu ta thật sự có lỗi với những ám ảnh tâm lý mà Ngọc Sanh đã ép cậu ta học hành bao nhiêu năm nay.
2
0
2 tháng trước
2 tháng trước
BÌNH LUẬN TRUYỆN (0)
