0 chữ
Chương 7
Chương 7: Học tập khiến tôi vui vẻ (7)
Không thể dạy dỗ cô ta làm người, Ngọc Sanh rất khó chịu, đành vùi đầu làm hai bài toán để bình tĩnh lại.
Đối với những lời lẽ bạo lực của Mai Lương Hân và đồng bọn, nguyên chủ trước đây luôn cắn răng chịu đựng, Ngọc Sanh thấy hành động của mình không có gì sai. Tuy nhiên, sự im lặng của nguyên chủ là vẻ mặt tủi thân đáng thương, còn cô thì lại toát ra vẻ “tôi rất phiền, đừng chọc giận tôi”, u ám và cáu kỉnh.
Hai tên tay sai của Mai Lương Hân đã nhận ra điều bất thường, chỉ có Mai Lương Hân đang lúc nóng giận không để ý, vừa mắng chửi vừa đưa tay định túm lấy Ngọc Sanh.
Ngọc Sanh sao có thể để cô ta chạm vào chứ? Cô không hề thay đổi tư thế, cây bút trong tay xoay một vòng đẹp mắt rồi “tách” một tiếng đánh thẳng vào cái móng vuốt đang muốn gây sự kia. Mai Lương Hân đau điếng, hít một hơi lạnh, rút tay về nhìn, mu bàn tay sưng lên một vệt rõ rệt.
“Là cô ta động thủ trước, tôi là phòng vệ chính đáng.” Hệ thống kêu gào trong đầu cô, Ngọc Sanh không đổi sắc mặt mà đẩy trách nhiệm.
Ba mươi sáu kế, chạy là thượng sách. Lợi dụng lúc Mai Lương Hân còn đang ngơ ngác, chưa kịp phản ứng, Ngọc Sanh nhanh nhẹn nhét bài tập vào cặp sách.
“A a a, Tô Ngọc Sanh, mày dám đánh tao, tao sẽ gϊếŧ mày!” Mai Lương Hân cuối cùng cũng hoàn hồn, nhe nanh múa vuốt lao về phía Ngọc Sanh.
Ngọc Sanh xách cặp, lách người ra khỏi cửa, rồi khép cửa lại gọn ghẽ. Chỉ nghe thấy một tiếng “bịch” sau cánh cửa, chắc là Mai Lương Hân lao tới đã đâm sầm vào cửa, tiếng đó Ngọc Sanh nghe cũng thấy đau.
“Trời đất ơi, sợ chết khϊếp, đáng sợ thật, sao mấy cô gái bây giờ lại hung dữ thế?”
[…] Cái lời này cô cũng nói ra được ư!
Ngọc Sanh mặt không cảm xúc, một tay xách cặp, tay còn lại đút vào túi quần, lững thững bước ra khỏi ký túc xá. Cả người cô toát lên vẻ “bất hảo”. Hệ thống thấy không thể nhìn nổi.
Từ Khải Thừa đứng đợi bên đường rất lâu mà không thấy Ngọc Sanh đâu, lúc này tìm đến tận dưới ký túc xá nữ thì vừa hay thấy Ngọc Sanh đi ra, mắt sáng lên vội vàng chạy tới đón. Tuy nhiên khi đến gần, bị khí thế “đừng ai lại gần ông” của Ngọc Sanh làm cho choáng váng, những lời đã chuẩn bị sẵn cứ thế nghẹn lại.
Còn về Ngọc Sanh? Cô đang bận cãi nhau với hệ thống trong đầu, hoàn toàn không để ý đến Từ Khải Thừa, đi thẳng qua cậu ta.
Phiền thật đấy, tuổi trẻ không lo học hành tử tế, bày đặt bắt nạt học đường, xem ra vẫn là bài tập về nhà quá ít. Những người không có phẩm hạnh như Mai Lương Hân thì dựa vào đâu mà được hưởng giáo dục chất lượng?
[Tóm lại là không được sử dụng bạo lực, tôi không còn năng lượng để đưa cô thoát ly cưỡng chế nữa đâu.] Hệ thống phát ra lời cảnh báo thẻ đỏ không cảm xúc.
Từ Khải Thừa hoàn hồn, vội vàng đuổi theo Ngọc Sanh, cuối cùng cũng lấy lại được chút dũng khí để lên tiếng: “Bạn học Tô…”
Ngọc Sanh bực bội đá vào bồn hoa, đá mạnh đến mức cành hoa rung rinh, đồng thời cũng thành công đá bay những lời tiếp theo của Từ Khải Thừa.
“Được rồi, để tôi nghĩ cách.” Ngọc Sanh dứt khoát vắt cặp lên vai, sải bước đi tới, hoàn toàn không hề liếc nhìn Từ Khải Thừa dù chỉ một cái.
Hệ thống vạn lần không ngờ rằng, cách mà Ngọc Sanh nghĩ ra lại là – mách lẻo.
“Cái này thì cậu không hiểu rồi, cậu có biết lúc đi học, mọi người ghét loại học sinh nào nhất không?”
Hệ thống không biết, nó là một hệ thống, chưa từng đi học.
“Loại như tôi đây này.” Ngọc Sanh hớn hở nói: “Tôi làm thế này, Từ Khải Thừa chắc chắn sẽ coi thường tôi. Còn tôi, không cần tự mình ra tay cũng giải quyết được Mai Lương Hân. Đây đúng là một mũi tên trúng hai đích.”
Tuy nhiên, nguyện vọng của Ngọc Sanh đã không thành hiện thực.
Đối với những lời lẽ bạo lực của Mai Lương Hân và đồng bọn, nguyên chủ trước đây luôn cắn răng chịu đựng, Ngọc Sanh thấy hành động của mình không có gì sai. Tuy nhiên, sự im lặng của nguyên chủ là vẻ mặt tủi thân đáng thương, còn cô thì lại toát ra vẻ “tôi rất phiền, đừng chọc giận tôi”, u ám và cáu kỉnh.
Hai tên tay sai của Mai Lương Hân đã nhận ra điều bất thường, chỉ có Mai Lương Hân đang lúc nóng giận không để ý, vừa mắng chửi vừa đưa tay định túm lấy Ngọc Sanh.
Ngọc Sanh sao có thể để cô ta chạm vào chứ? Cô không hề thay đổi tư thế, cây bút trong tay xoay một vòng đẹp mắt rồi “tách” một tiếng đánh thẳng vào cái móng vuốt đang muốn gây sự kia. Mai Lương Hân đau điếng, hít một hơi lạnh, rút tay về nhìn, mu bàn tay sưng lên một vệt rõ rệt.
Ba mươi sáu kế, chạy là thượng sách. Lợi dụng lúc Mai Lương Hân còn đang ngơ ngác, chưa kịp phản ứng, Ngọc Sanh nhanh nhẹn nhét bài tập vào cặp sách.
“A a a, Tô Ngọc Sanh, mày dám đánh tao, tao sẽ gϊếŧ mày!” Mai Lương Hân cuối cùng cũng hoàn hồn, nhe nanh múa vuốt lao về phía Ngọc Sanh.
Ngọc Sanh xách cặp, lách người ra khỏi cửa, rồi khép cửa lại gọn ghẽ. Chỉ nghe thấy một tiếng “bịch” sau cánh cửa, chắc là Mai Lương Hân lao tới đã đâm sầm vào cửa, tiếng đó Ngọc Sanh nghe cũng thấy đau.
“Trời đất ơi, sợ chết khϊếp, đáng sợ thật, sao mấy cô gái bây giờ lại hung dữ thế?”
[…] Cái lời này cô cũng nói ra được ư!
Ngọc Sanh mặt không cảm xúc, một tay xách cặp, tay còn lại đút vào túi quần, lững thững bước ra khỏi ký túc xá. Cả người cô toát lên vẻ “bất hảo”. Hệ thống thấy không thể nhìn nổi.
Còn về Ngọc Sanh? Cô đang bận cãi nhau với hệ thống trong đầu, hoàn toàn không để ý đến Từ Khải Thừa, đi thẳng qua cậu ta.
Phiền thật đấy, tuổi trẻ không lo học hành tử tế, bày đặt bắt nạt học đường, xem ra vẫn là bài tập về nhà quá ít. Những người không có phẩm hạnh như Mai Lương Hân thì dựa vào đâu mà được hưởng giáo dục chất lượng?
[Tóm lại là không được sử dụng bạo lực, tôi không còn năng lượng để đưa cô thoát ly cưỡng chế nữa đâu.] Hệ thống phát ra lời cảnh báo thẻ đỏ không cảm xúc.
Ngọc Sanh bực bội đá vào bồn hoa, đá mạnh đến mức cành hoa rung rinh, đồng thời cũng thành công đá bay những lời tiếp theo của Từ Khải Thừa.
“Được rồi, để tôi nghĩ cách.” Ngọc Sanh dứt khoát vắt cặp lên vai, sải bước đi tới, hoàn toàn không hề liếc nhìn Từ Khải Thừa dù chỉ một cái.
Hệ thống vạn lần không ngờ rằng, cách mà Ngọc Sanh nghĩ ra lại là – mách lẻo.
“Cái này thì cậu không hiểu rồi, cậu có biết lúc đi học, mọi người ghét loại học sinh nào nhất không?”
Hệ thống không biết, nó là một hệ thống, chưa từng đi học.
“Loại như tôi đây này.” Ngọc Sanh hớn hở nói: “Tôi làm thế này, Từ Khải Thừa chắc chắn sẽ coi thường tôi. Còn tôi, không cần tự mình ra tay cũng giải quyết được Mai Lương Hân. Đây đúng là một mũi tên trúng hai đích.”
Tuy nhiên, nguyện vọng của Ngọc Sanh đã không thành hiện thực.
8
0
2 tháng trước
1 tuần trước
BÌNH LUẬN TRUYỆN (0)
