0 chữ
Chương 67
Chương 67: Học tập khiến tôi vui vẻ (67)
Đến rồi đến rồi, tình tiết Bộ Diễm đi gϊếŧ Bành San đến rồi!
Ngọc Sanh cạn lời – đây là sự đáng sợ của sức mạnh cốt truyện sao?
Giống như một bàn tay vô hình đang âm thầm điều khiển mọi hành vi của tất cả mọi người, cuối cùng dẫn đến điểm cốt truyện đã được định sẵn.
Rõ ràng cô đã một mình phá nát cốt truyện thành cái bộ dạng quỷ quái này.
Kết quả là cốt truyện vẫn có thể cứng nhắc ghép vài người lại với nhau, rồi bất chấp tất cả đi thực hiện cốt truyện.
Cứ như một trò chơi RPG vậy.
Sau khi Bộ Diễm đề xuất ra tay với Bành San, ba người kia nhanh chóng đạt được nhất trí.
Tất cả đều cho rằng quyết định loại bỏ Bành San là cách tốt nhất, nhưng lại nảy sinh bất đồng trong việc chọn người thực hiện.
Bố con nhà họ Từ ra sức thuyết phục Bộ Diễm – chỉ có bà ta ra tay, mới là lựa chọn tối đa hóa lợi ích.
Họ rất rõ ràng, Bộ Diễm xưa nay chỉ cần tiền. Lý do này đủ để thuyết phục bà ta.
“Gϊếŧ người phải đền mạng.” Bộ Diễm do dự.
Từ Khải Thừa trấn an Bộ Diễm: “Bà yên tâm, đến lúc đó tôi và bố sẽ sắp xếp, làm cho bà một cái giấy chứng nhận tâm thần. Sẽ không để bà phải chịu khổ.”
Thấy Bộ Diễm bắt đầu dao động, Từ Diệp Vĩ vội vàng thừa thắng xông lên.
“Cô còn có thể nói với Bộ Triết là cô làm tất cả những điều này đều vì nó. Như vậy chắc chắn có thể một lần nữa lấy lại lòng nó.”
Bộ Diễm vẻ mặt khinh thường: “Ai thèm lấy lòng cái đồ đòi nợ đó.”
Từ Diệp Vĩ thầm mắng một tiếng đồ heo ngu ngốc trong lòng, nhưng vẫn phải kiên nhẫn giải thích cho bà ta.
“Bây giờ nó có nhà họ Lê chống lưng, sắp tới cũng sẽ về nhà họ Từ. Cô chỉ cần lấy lòng nó thật tốt, bất kể là những gì tôi cho nó, hay những gì nó nhận được từ nhà họ Lê, cuối cùng chẳng phải đều sẽ hiếu kính mẹ là cô sao?”
Quả nhiên, chỉ cần liên quan đến tiền, Bộ Diễm lập tức hiểu ra.
Trong con hẻm nhỏ tĩnh mịch đổ nát, ba kẻ không xứng được gọi là người, vui vẻ định ra kế hoạch mưu tài hại mệnh.
Nhưng lại quên mất một câu nói cũ.
Bọ ngựa bắt ve, chim sẻ rình sau.
Toàn bộ kế hoạch của họ đều bị Bộ Triết và Ngọc Sanh nghe lọt tai.
Cuối cùng, chứng kiến Bộ Diễm lại tống thêm một khoản tiền từ chỗ Từ Diệp Vĩ.
Từ Diệp Vĩ quay người lại, trên mặt lập tức nổi giận, dẫn theo Từ Khải Thừa cũng với vẻ mặt ghét bỏ sải bước rời đi.
Bộ Diễm nhét thẻ ngân hàng vào ngực, thỏa mãn rít xong điếu thuốc dưới lầu, uốn éo hông tiến vào hành lang.
Một vở kịch cuối cùng cũng hạ màn.
Ngọc Sanh và Bộ Triết cũng như những khán giả tan rạp, chậm rãi bước ra từ trong bóng tối.
“Cậu không vui sao?” Cô chú ý thấy Bộ Triết không biểu cảm.
“Tôi cứ nghĩ mình sẽ vui.” Bộ Triết khẽ cười một tiếng: “Tôi không nghe lầm đúng không? Bộ Diễm không phải mẹ ruột của tôi.”
Ngọc Sanh khẽ “ừ” một tiếng.
Bộ Triết cảm thấy vô cùng hoang đường về điều này: “Tôi không hiểu nổi, tại sao mọi chuyện lại ra nông nỗi này?”
Nhìn Bộ Triết như vậy, nếu không phân tích rõ ràng cho cậu ta, cậu ta về nhà chắc chắn sẽ không ngủ được.
Sao có thể thế được, ngủ không ngon sẽ ảnh hưởng đến việc học ngày hôm sau!
Một ngày không theo kịp, sau này sẽ mãi không theo kịp.
Cô tuyệt đối không thể để chuyện vòng luẩn quẩn này xảy ra.
Vì vậy cô có trách nhiệm phải giải thích rõ ràng cho cậu ta.
“Tôi thử suy đoán một chút, không nhất định đúng.”
Ngọc Sanh bắt đầu kể từ hơn hai mươi năm trước, khi nhà họ Từ gặp biến cố, buộc phải tìm đến nhà họ Bành để liên hôn.
Kể mãi cho đến khi Bộ Diễm bụng mang dạ chửa đến tận cửa gây áp lực, kết quả lại thành một trò cười.
Cuối cùng, tuy không ly hôn, nhưng vợ chồng hai người cũng coi như đã hoàn toàn ly tâm.
Bành San chỉ muốn dốc sức nuôi dạy con trai thật tốt, sau này tiếp quản Từ gia.
Đoán được ý nghĩ của Bành San, Từ Diệp Vĩ đương nhiên sợ rằng sau khi con trai lớn lên, sẽ được sự ủng hộ của nhà họ Bành mà gạt bỏ ông ta.
Lúc này, Từ Diệp Vĩ đột nhiên nhớ đến Bộ Diễm.
Ông ta dùng chút thủ đoạn để Bộ Diễm cũng vào bệnh viện nơi Bành San chờ sinh.
Mua chuộc bác sĩ, để hai đứa trẻ sinh cùng ngày, sau đó dưới sự giúp đỡ của người bố ruột là ông ta, thần không biết quỷ không hay hoàn thành việc hoán đổi.
Ngọc Sanh cạn lời – đây là sự đáng sợ của sức mạnh cốt truyện sao?
Giống như một bàn tay vô hình đang âm thầm điều khiển mọi hành vi của tất cả mọi người, cuối cùng dẫn đến điểm cốt truyện đã được định sẵn.
Rõ ràng cô đã một mình phá nát cốt truyện thành cái bộ dạng quỷ quái này.
Kết quả là cốt truyện vẫn có thể cứng nhắc ghép vài người lại với nhau, rồi bất chấp tất cả đi thực hiện cốt truyện.
Cứ như một trò chơi RPG vậy.
Sau khi Bộ Diễm đề xuất ra tay với Bành San, ba người kia nhanh chóng đạt được nhất trí.
Tất cả đều cho rằng quyết định loại bỏ Bành San là cách tốt nhất, nhưng lại nảy sinh bất đồng trong việc chọn người thực hiện.
Bố con nhà họ Từ ra sức thuyết phục Bộ Diễm – chỉ có bà ta ra tay, mới là lựa chọn tối đa hóa lợi ích.
“Gϊếŧ người phải đền mạng.” Bộ Diễm do dự.
Từ Khải Thừa trấn an Bộ Diễm: “Bà yên tâm, đến lúc đó tôi và bố sẽ sắp xếp, làm cho bà một cái giấy chứng nhận tâm thần. Sẽ không để bà phải chịu khổ.”
Thấy Bộ Diễm bắt đầu dao động, Từ Diệp Vĩ vội vàng thừa thắng xông lên.
“Cô còn có thể nói với Bộ Triết là cô làm tất cả những điều này đều vì nó. Như vậy chắc chắn có thể một lần nữa lấy lại lòng nó.”
Bộ Diễm vẻ mặt khinh thường: “Ai thèm lấy lòng cái đồ đòi nợ đó.”
Từ Diệp Vĩ thầm mắng một tiếng đồ heo ngu ngốc trong lòng, nhưng vẫn phải kiên nhẫn giải thích cho bà ta.
“Bây giờ nó có nhà họ Lê chống lưng, sắp tới cũng sẽ về nhà họ Từ. Cô chỉ cần lấy lòng nó thật tốt, bất kể là những gì tôi cho nó, hay những gì nó nhận được từ nhà họ Lê, cuối cùng chẳng phải đều sẽ hiếu kính mẹ là cô sao?”
Trong con hẻm nhỏ tĩnh mịch đổ nát, ba kẻ không xứng được gọi là người, vui vẻ định ra kế hoạch mưu tài hại mệnh.
Nhưng lại quên mất một câu nói cũ.
Bọ ngựa bắt ve, chim sẻ rình sau.
Toàn bộ kế hoạch của họ đều bị Bộ Triết và Ngọc Sanh nghe lọt tai.
Cuối cùng, chứng kiến Bộ Diễm lại tống thêm một khoản tiền từ chỗ Từ Diệp Vĩ.
Từ Diệp Vĩ quay người lại, trên mặt lập tức nổi giận, dẫn theo Từ Khải Thừa cũng với vẻ mặt ghét bỏ sải bước rời đi.
Bộ Diễm nhét thẻ ngân hàng vào ngực, thỏa mãn rít xong điếu thuốc dưới lầu, uốn éo hông tiến vào hành lang.
Một vở kịch cuối cùng cũng hạ màn.
Ngọc Sanh và Bộ Triết cũng như những khán giả tan rạp, chậm rãi bước ra từ trong bóng tối.
“Cậu không vui sao?” Cô chú ý thấy Bộ Triết không biểu cảm.
Ngọc Sanh khẽ “ừ” một tiếng.
Bộ Triết cảm thấy vô cùng hoang đường về điều này: “Tôi không hiểu nổi, tại sao mọi chuyện lại ra nông nỗi này?”
Nhìn Bộ Triết như vậy, nếu không phân tích rõ ràng cho cậu ta, cậu ta về nhà chắc chắn sẽ không ngủ được.
Sao có thể thế được, ngủ không ngon sẽ ảnh hưởng đến việc học ngày hôm sau!
Một ngày không theo kịp, sau này sẽ mãi không theo kịp.
Cô tuyệt đối không thể để chuyện vòng luẩn quẩn này xảy ra.
Vì vậy cô có trách nhiệm phải giải thích rõ ràng cho cậu ta.
“Tôi thử suy đoán một chút, không nhất định đúng.”
Ngọc Sanh bắt đầu kể từ hơn hai mươi năm trước, khi nhà họ Từ gặp biến cố, buộc phải tìm đến nhà họ Bành để liên hôn.
Kể mãi cho đến khi Bộ Diễm bụng mang dạ chửa đến tận cửa gây áp lực, kết quả lại thành một trò cười.
Cuối cùng, tuy không ly hôn, nhưng vợ chồng hai người cũng coi như đã hoàn toàn ly tâm.
Bành San chỉ muốn dốc sức nuôi dạy con trai thật tốt, sau này tiếp quản Từ gia.
Đoán được ý nghĩ của Bành San, Từ Diệp Vĩ đương nhiên sợ rằng sau khi con trai lớn lên, sẽ được sự ủng hộ của nhà họ Bành mà gạt bỏ ông ta.
Lúc này, Từ Diệp Vĩ đột nhiên nhớ đến Bộ Diễm.
Ông ta dùng chút thủ đoạn để Bộ Diễm cũng vào bệnh viện nơi Bành San chờ sinh.
Mua chuộc bác sĩ, để hai đứa trẻ sinh cùng ngày, sau đó dưới sự giúp đỡ của người bố ruột là ông ta, thần không biết quỷ không hay hoàn thành việc hoán đổi.
3
0
2 tháng trước
1 tháng trước
BÌNH LUẬN TRUYỆN (0)
